Buổi chiều lúc huấn luyện, Vạn Phi nằng nặc đòi buổi tối cùng tới nhà Khưu Dịch.
“Đã sắp nửa tháng rồi,” Vạn Phi hất đầu một cách đầy phong độ, “Tao còn chưa đi xem tác phẩm lớn của hai ta nữa!”
Biên Nam lau mồ hôi văng lên mặt mình: “Má, mày mau qua vườn hoa bên kia vẩy lông đi, thợ làm vườn ba ngày tới không cần tưới nước nữa.”
“Đi chung đi,” Vạn Phi ụp khăn mặt lên đầu mình, “Cho tao trải nghiệm cảm giác nhiệt huyết sôi trào khi đứng trên thi thể địch với.”
“Dẹp mày đi,” Biên Nam lau mồ hôi, xách túi đi về hướng ký túc xá, “Đêm đó địch nằm dưới đất không nhúc nhích sao mày không trải nghiệm, chỉ lo cắm đầu chạy như bị pháo kép đốt sau mông…”
Nhưng Vạn Phi chỉ được cái nói miệng, về ký túc xá tắm rửa xong là dính chặt trên giường không động đậy. Lúc Biên Nam thay quần áo chuẩn bị đi, cậu chàng đã nằm trên giường đầu hướng về cuối giường ngủ say sưa.
Biên Nam tìm một cuốn vở trong ngăn kéo, xé một tờ giấy trắng, viết mấy chữ “Bên này là đầu”, đồ đậm thêm rồi dán lên mặt Vạn Phi, sau đó mới rời khỏi ký túc xá.
Quanh trường học rất ít taxi, Biên Nam đứng hồi lâu không thấy chiếc nào, đành lên một chiếc xe ba bánh.
Xe ba bánh hạn chế di chuyển trong nội thành, sau khi Biên Nam xuống xe vẫn còn cách nhà Khưu Ngạn một đoạn ngắn, cậu đứng tại chỗ nghĩ nửa ngày, cuối cùng chặn một chiếc taxi.
Đón xe ra ngoài còn phải chuyển xe thật là buồn cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-di-thanh-doi/78354/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.