Cô đi ra ngoài , đã bao lâu cô không trở lại nơi này rồi , những cánh đồng lúa tươi tốt , những tiếng chim hót , những cách bướm đang bay rập rờn, chiếc cổng làng đầu ngõ đều tô điểm thêm nét đẹp nơi đây . Cô là người yêu thích lịch sử , sự hoài niệm , sự bình dị ,dân giã, nên nơi đây cứ như nơi đây sinh ra dành cho cô vậy.
Cô đi bộ đến một con suối gần cánh rừng , ở đó có con thác nho nhỏ , trông rất trữ tình động lòng người , cô liền ngồi tiện ngâm chân , rửa mắt , ngắm cảnh quan nơi đây. Trong lúc đang mải mê ngắm thiên nhiên , cô lại nhớ về chuyện của mẹ và bố , cô không biết như thế nào vì cô rất yêu hai người họ , bố cô rất cưng chiều cô , dù biết cô không phải con gái ruột nhưng lại thương cô rất nhiều . Chỉ cay đắng thay sao lại giấu cô một thời gian dài như vậy , nhất thời cô không thể tiêu hóa được chuyện này.Còn Sở Hà , nếu thực sự cô ta là con nuôi , thì cũng lí giải lí do phần nào cô ta ghét cô như vậy , vì cô không bao giờ được công nhận, không bao giờ có quyền được thừa kế tài sản của bố mẹ cô.
Nhưng cô cũng là người dễ mủi lòng , dễ đồng cảm với người khác , cô ta sinh ra đã không có bố mẹ , tuổi thơ sống khổ sở nên cô cũng có chút đồng cảm , lắm lúc lại có ý nghĩ tha tội cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-day-troi-buoc-dinh-menh/2718145/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.