Hay tin Lâm Thiên Y bị tai nạn, đứa em trai duy nhất của cô hốt hoảng chạy đến bệnh viện. Lâm Thiên Khải chạy một mạch, mở cửa phòng ra đã trông thấy Lâm Thiên Y đang ngồi tựa lưng vào tường, bị băng bó khắp đầu. Hiện tại, tình trạng của cô đã khá hơn lúc trước. Cũng may chỉ là va chạm nhẹ nên không ảnh hưởng đến trí nhớ gì mấy.
Anh thở hổn hển, một lúc sau mới cân bằng lại hơi thở, nhìn Thiên Y mà hỏi:
- "Tại sao xảy ra tai nạn mà chị không báo với em?" Anh nói với giọng điệu trách móc.
- "Chị xin lỗi. Vì chị không muốn để cả nhà phải lo lắng. Hơn nữa bệnh tình của mẹ cũng chưa khỏi hẳn. Chị không muốn mẹ lo lắng thêm." Lâm Thiên Y từ tốn đáp.
- "Vậy chị nói cho em biết ai là người lái xe đâm vào chị đến mức chấn thương đầu như thế này."
- "Là tôi." Một giọng nói vang lên rành mạch, không ai khác chính là Cố Nhậm Luân. Đúng lúc anh từ công ty trở về có ghé ngang một cửa hàng tiện lợi mua ít hoa quả đến cho Lâm Thiên Y thì vô tình nghe được cuộc trò chuyện của hai chị em họ. Anh từng bước bước về phía giường bệnh, nhẹ nhàng đặt giỏ trái cây xuống bàn, nhìn Lâm Thiên Khải với ánh mắt chân thành mà nói:
- "Tôi thành thật xin lỗi vì đã gây ra tai nạn cho chị của cậu. Nhưng cậu hãy an tâm, cho đến khi não bộ của cô ấy được kiểm tra kỹ lưỡng và vết thương lành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-day-nhan-duyen/2779906/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.