Cuộc sống của ba mẹ con Lâm Thiên Y dần dần trở nên ổn định. Tưởng chừng mọi giông bão đã qua cho đến khi Hạ Phương Trinh biết tin Lâm Lĩnh qua đời vì bệnh nặng. Trong lòng bà vô cùng đau nhói, dù cho trước đây ông chính là người đuổi ba mẹ con bà ra khỏi Lâm gia, nhưng tình cảm vợ chồng mấy mươi năm làm sao có thể nói quên là quên được. Khoảng thời gian Lâm Lĩnh lâm bệnh, bà đã không ở cạnh ông chăm sóc. Bây giờ ông mất, chí ít bà phải cùng các con trở về nước mà hoàn thành bổn phận của một người vợ. Nhưng có điều khiến bà luôn trăn trở đó chính là cô con gái duy nhất của mình, Lâm Thiên Y.
- "Mẹ đừng buồn nữa. Thiên Khải đã chuẩn bị xong hành lí cả rồi, ngày mai chúng ta có thể trở về nhìn mặt cha lần cuối." Lâm Thiên Y cố tỏ ra là mình ổn, nắm chặt bàn tay đang run run của mẹ mình mà trấn an.
Hạ Phương Trinh vẻ mặt sầu não, không nói gì. Bà nhìn Thiên Y thật lâu, sau đó lại thở dài, đầu cúi thấp nhìn đôi bàn tay đang siết chặt lại của mình mà bật khóc. Nội tâm Hạ Phương Trinh lúc này vô cùng hỗn loạn. Khó khăn lắm cả ba người mới thoát khỏi hai con người tàn độc, mưu mô kia. Nếu như lần này quay trở về, chẳng khác nào tự nguyện chui vào hang cọp.
- "Thiên Y, mẹ nghĩ....chúng ta không cần quay trở về nơi đó." Cuối cùng thì Hạ Phương Trinh đã đưa ra một quyết định. Bà chấp nhận gạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-day-nhan-duyen/2779886/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.