Chương trước
Chương sau


Hạ Tử Quyên bước vào phòng bệnh của Tần Đình Danh, thấy Đỗ Huệ Di đang ngồi thẫn thờ, hai bàn tay nắm chặt bàn tay của Tần Đình Danh, nghe có tiếng mở cửa Đỗ Huệ Di vội lau nước mắt xoay người nhìn, khóe môi cô hơi cau lên cất giọng: “Chị Tử Quyên! Chị đến thật đúng lúc em có chuyện muốn nhờ chị.”

“Hửm? Em muốn nhờ chị chuyện gì? Có gì em cứ nói không cần phải khách sáo như vậy đâu.” Hạ Tử Quyên ngồi xuống chiếc ghế sofa đặt gần đó, đáp lại. Giữa cô và Đỗ Huệ Di nói quá thân thì không phải mà bảo không thân thì cũng không phải, cô xem Đỗ Huệ Di như một người em gái, nếu có chuyện gì cần cô giúp thì cô nhất định sẽ giúp hết mình chỉ cần đó là việc trong khả năng của cô.

Đỗ Huệ Di nhìn Tần Đình Danh rồi nhìn sang Hạ Tử Quyên, trong ánh mắt mang đầy vẻ ưu thương, giọng nói khe khẽ cất lên: “Chị cũng biết hiện tại Tần thị và Tần gia như rắn mất đầu, Tôn Nam không thể nào lo xuể cho nên em sẽ giúp một tay tiếp tục phát triển Tần thị, bảo vệ cho Tần gia, chờ ngày Đình Danh tỉnh lại. Trong thời gian đó chị cùng mọi người hãy giúp em chăm sóc Đình Danh, có gì chị gọi báo cho em hay.”

Hạ Tử Quyên khẽ gật đầu không nhanh không chậm lên tiếng: “Em cứ yên tâm em không nói thì chị cùng mọi người cũng sẽ chăm sóc cho Đình Danh mà, nhưng em còn Trương gia chị sợ em sẽ không lo nổi hết đâu.” Hạ Tử Quyên lo lắng, vừa lo cho Trương gia lại vừa lo cho Tần gia còn chăm sóc cho Tần Đình Danh biết bao nhiêu là công việc Đỗ Huệ Di làm sao mà lo hết được chứ?!

“Chị yên tâm về phần Trương thị em sẽ giao lại cho anh hai và Thu Thủy, còn Trương gia thì Thu Tử và Nhất Nhất sẽ lo giúp em, em sẽ chỉ ra mặt khi có những chuyện cần thiết, quan trọng mà thôi.” Đỗ Huệ Di giải thích, cô đã suy tính kĩ rồi.

“Nếu vậy thì chị yên tâm rồi.” Hạ Tử Quyên thở nhẹ một hơi an tâm.

Nghe tiếng bước chân cùng với tiếng mở cửa hai người các cô đồng loạt xoay người hướng về phía cánh cửa, Tôn Nam bước vào trên tay còn cầm một cái hồ sơ, anh khẽ gật đầu chào Hạ Tử Quyên rồi tiến thẳng đến đưa hồ sơ ấy cho Đỗ Huệ Di, cô ngơ ngác nhận lấy rồi mở ra xem, đọc những dòng chữ trên tờ giấy sắc mặt cô ngay tức khắc thay đổi, hai bàn tay nắm chặt tờ giấy trong tay, ngước mặt lên nhìn Tôn Nam với ánh mắt khó tin, nghi hoặc hỏi:

“Chuyện này là sao? Anh hãy mau nói cho tôi biết chuyện này là như thế nào? Cái gì mà cổ phần chuyển hết sang cho tôi?”

Hạ Tử Quyên tròn mắt kinh ngạc vội liếc mắt nhìn vào tờ giấy, đúng như những gì mà Đỗ Huệ Di nói trên giấy chính là ghi toàn bộ cổ phần mà Tần Đình Danh hiện có sẽ được chuyển sang cho Đỗ Huệ Di. Tôn Nam trả lời với Đỗ Huệ Di bằng ngữ điệu đau xót: “Trước khi xảy ra chuyện, thiếu gia đã nói cho dù mọi chuyện có như thế nào đi chăng nữa thì thiếu gia cũng sẽ bảo vệ cho cô an toàn, thiếu gia đã lường trước mọi chuyện vì để đề phòng bất trắc thiếu gia đã chuyển hết toàn bộ cổ phần mà mình đang có cho cô, quả nhiên những gì mà thiếu gia đã dự đoán đã trở thành sự thật.”

Đỗ Huệ Di chết đứng tại chỗ, che miệng bật khóc trong đau đớn, Hạ Tử Quyên ôm lấy thân thể đang run rẩy của Đỗ Huệ Di vỗ về an ủi. Tôn Nam tiếp tục lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cho Đỗ Huệ Di: “Huệ Di tiểu thư! Đây là món quà mà thiếu gia muốn nhân ngày sinh nhật sắp tới tặng cho cô nhưng bây giờ đã không thể tặng rồi.”

Hạ Tử Quyên cầm tờ giấy chuyển nhượng cổ phần ấy giúp Đỗ Huệ Di, Đỗ Huệ Di nhận lấy cái hộp nhỏ kia từ từ mở ra bên trong là một cặp nhẫn, hai chiếc nhẫn ấy còn có khắc tên của cô và anh, đến lúc này Đỗ Huệ Di không thể nào đứng vững được nữa cô ngồi sụp xuống ôm lấy ngực của mình khóc trong sự dằn vặt, đau đớn, đau đến tê tâm phế liệt.

Trương gia

Mười giờ tối, Đỗ Huệ Di quay trở về Trương gia trong bộ dạng mệt mỏi, Lạc Thu Thủy thấy cô về liền nhanh chóng bước đến nói với cô: “Huệ Di! Hiện tại do Tần Đình Danh và Tần Hải đều xảy ra chuyện cổ phiếu ở tập đoàn Tần thị liên tục giảm không những thế chuyện chúng ta lúc trước giở trò lộ bản thiết kế và những tin đồn thất thiệt với Tần thị bây giờ cũng khiến cổ phiếu giảm mạnh hơn.”

Những người khác cũng nhanh chóng có mặt, Đỗ Huệ Di day day hai bên thái dương, giữ dáng vẻ điềm tĩnh lên tiếng đáp lại: “Bắt đầu từ ngày mai tớ sẽ đến Tần thị làm việc với chức vị chủ tịch tạm thời. Anh hai! Thu Thủy! Mọi chuyện ở Trương thị đành nhờ hết vào hai người, ngoại trừ những chuyện cần em ra mặt thì hai người cứ tự mình đưa ra quyết định, không cần phải thông qua em.”

Mọi người ngơ ngác một lúc rồi đồng loạt gật đầu, Đỗ Huệ Di mệt mỏi nhấc từng bước chân nặng nề lên phòng của mình. Ở dưới lầu, Lạc Thu Thủy bỗng kéo Đỗ Minh Ngạn vào phòng của mình, những người còn lại kinh ngạc, tròn mắt nhìn theo, Hà Lâm vội vàng đi theo muốn nghe xem hai người nói gì nhưng đáng tiếc căn phòng cách âm không thể nào nghe được bất cứ cái gì.

Bên trong, Lạc Thu Thủy nheo mắt, hai tay khoanh lại, nét mặt nghiêm túc hỏi Đỗ Minh Ngạn: “Bây giờ anh hãy nói thật cho em biết, anh thích Thu Tử đúng không?” Đỗ Minh Ngạn nhướng mày bất ngờ trước câu hỏi của Lạc Thu Thủy, anh im lặng không phủ nhận cũng không thừa nhận, Lạc Thu Thủy chau mày, sắc mặt càng lạnh lùng, nghiêm túc hơn cất giọng hỏi tiếp:

“Từ khi Thu Tử bị thương hành động quan tâm một cách thái quá của anh đã chứng minh anh có tình cảm với Thu Tử rồi nhưng…không phải người anh thích trước giờ là Huệ Di sao? Sao bây giờ lại đổi thành Thu Tử rồi?”

“Phải, anh thích Thu Tử, anh cũng không biết bản thân đã thích Thu Tử từ khi nào có lẽ là từ khi cô ấy sang Ý, lúc đấy anh đã cảm thấy mất mát đến khi Thu Tử quay trở về thì anh đã không tự chủ mà quan tâm, để ý cô ấy nhiều hơn, đỉnh điểm chính là việc Lion tỏ tình, luôn xuất hiện vây quanh cô ấy điều đó khiến anh khó chịu vô cùng.” Đỗ Minh Ngạn thẳng thắn thừa nhận bản thân anh có tình cảm với Lạc Thu Tử, anh đã thích Lạc Thu Tử từ khi nào không hay, trước giờ anh luôn mặc định bản thân thích Đỗ Huệ Di nhưng đó chỉ là đã từng hiện tại anh phát hiện bản thân đã xem Đỗ Huệ Di là em gái của mình còn người anh thích chính là Lạc Thu Tử.

Lạc Thu Thủy trầm ngâm, im lặng một lúc mới lên tiếng nói: “Minh Ngạn! Anh có từng nghe qua câu yêu đơn phương không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là lúc khi mình đã quên, đã hoàn toàn buông bỏ tình cảm thì người đó lại đến tìm mình, quan tâm, chăm sóc mình không? Em không có quyền cấm cản anh thích Thu Tử em chỉ là mong anh đừng khiến cho Thu Tử đau khổ nữa, anh đã khiến em ấy đau khổ hai lần rồi, hai lần đã là quá đủ rồi.” Cô không đành lòng nhìn em gái của mình phải đau khổ, giày vò vì tình yêu nữa, nếu có thể cô thật sự mong anh đừng yêu, đừng gây thương nhớ cho Lạc Thu Tử, đừng khiến em gái cô động lòng lại một lần nữa.

“Em yên tâm anh sẽ không khiến Thu Tử đau khổ thêm lần nào nữa.” Đỗ Minh Ngạn nói bằng giọng chắc nịch, ánh mắt kiên định.

“Được, em sẽ tin anh thêm một lần nữa mong là anh không khiến cho em thất vọng.” Lạc Thu Thủy tạm thời tin những gì mà Đỗ Minh Ngạn nói, tốt nhất là anh nói được làm được nếu anh khiến em gái của cô đau lòng, rơi nước mắt dù chỉ là một giọt thì cô nhất định sẽ không tha cho anh.

------------------------------------------------------------------

Tập đoàn Tần thị

Sáng hôm sau, tất cả nhân viên ở Tần thị nhận được thông báo phải tập hợp ở sảnh, ai nấy đều nhanh chóng đứng thành hàng, nghiêm chỉnh chờ đợi, từ bên ngoài Đỗ Huệ Di bước vào với bộ vest trắng, đôi giày cao gót màu đen theo sau là Tôn Nam, dừng lại ở giữa sảnh cô dùng ánh mắt sắc bén quét quanh sảnh một lần, Tôn Nam nhìn tất cả mọi người rồi lên tiếng thông báo:

“Chắc rằng mọi người ai cũng biết chủ tịch hiện tại đang hôn mê nằm trong bệnh viện, Tần thị đang gặp khó khăn nhưng mọi người đừng hoang mang, lo lắng bởi vì người đứng trước mặt chúng ta đây cô ấy sẽ là người đảm nhiệm chức vị chủ tịch tạm thời cô ấy sẽ giúp Tần thị chúng ta vượt qua khó khăn, khi nào chủ tịch Tần tỉnh lại thì cô ấy sẽ giao lại toàn bộ quyền cho anh ấy.”

Một số người đã biết Đỗ Huệ Di từ trước khi nghe Tôn Nam giới thiệu như thế thì không khỏi kinh ngạc, bất ngờ, cả người Đỗ Huệ Di tỏa ra khí chất tao nhã, sang trọng, lạnh lùng khiến người đối diện căng thẳng, không dám nhìn thẳng, cô lạnh nhạt cất giọng giới thiệu: “Xin chào! Tôi tên Trương Diệp Anh kể từ hôm nay tôi sẽ là chủ tịch tạm thời của Tần thị, sau này mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn.”

Bốp! Bốp! Bốp! Tất cả nhân viên đồng loạt vỗ tay chào mừng, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm cứ tưởng Tần thị sắp phá sản, bọn họ sắp mất công việc tốt này rồi cũng chính vì thế mọi người đều nở một nụ cười thật tươi chào mừng cô, trong lòng cảm kích, vui mừng vô cùng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.