Bọn người Dạ Thành Đông nhìn thấy Tần Đình Danh từ từ nhấc chân bước đến gần đó thì đã biết anh sẽ cứu Nhất Nhất, hơi thở của Tần Đình Danh dần trở nên lạnh lẽo, giọng nói tựa như băng tuyết của anh cất lên: “Dừng lại!”
Bọn người kia chửi thầm không biết kẻ nào lại chán sống muốn ngăn cản, vừa ngẩng đầu lên bọn họ đã nhìn thấy gương mặt thâm trầm, lạnh lẽo, ánh mắt tràn đầy sát khí của Tần Đình Danh, tất cả bọn họ ai nấy đều run bần bật, kinh hãi, môi mấp máy nói: “Thiếu…thiếu… thiếu gia?”
“Cút!” Anh lãnh đạm phun ra một chữ khiến ai nấy gai hết cả người, tất cả bọn người đó chạy trối chết, không kịp thở chỉ sợ ở đấy thêm một giây phút nào nữa thì sẽ chết ngay tức khắc.
Nhất Nhất đã bị đánh đến khắp người bị thương, chỗ nào cũng có vết bầm, vết máu, anh đã hoàn toàn ngất lịm đi, Dạ Thành Đông liếc mắt nhìn Tôn Nam và Hạo Phú đang đứng ở phía sau, trầm giọng lên tiếng: “Hai người mau đưa tên nhóc ấy lên xe đi.”
Tôn Nam cùng Hạo Phú gật đầu nhanh chóng đi đến khiêng Nhất Nhất lên xe, Tôn Nam cung kính khẽ hỏi Tần Đình Danh: “Thiếu gia! Đưa cậu ấy đến bệnh viện ạ?”
“Không cần, đưa đến biệt thự của tôi, chỉ là bị thương nhẹ thôi không cần phải đưa đến bệnh viện.” Tần Đình Danh không thèm liếc nhìn kĩ vết thương của Nhất Nhất như thế nào thì đã bảo chỉ bị thương nhẹ khiến cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-day-chuyen-dinh-menh/2124695/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.