Tần Đình Danh chống hai tay lên ghế khóa chặt Đỗ Huệ Di dưới thân mình, anh nhìn thẳng vào mắt của cô ánh mắt như van nài, năn nỉ, giọng nói nỉ non khẽ nói với cô: “Tiểu Di! Em có thể giữ khoảng cách với Đỗ Minh Ngạn có được không? Anh không muốn nhìn thấy em và anh ta thân mật với nhau.”
Đỗ Huệ Di nhíu chặt đôi mày của mình lại, không hiểu lời của Tần Đình Danh nói là có ý gì? Cô thản nhiên đáp lại: “Tôi và anh ấy là anh em, tôi có những cử chỉ thân thiết với anh ấy cũng là bình thường…”
Chưa nói dứt câu thì đã bị lời nói của anh cắt ngang: “Em xem anh ta là anh trai nhưng em có dám chắc anh ta xem em là em gái không?” Đỗ Huệ Di im lặng đờ người ra nhìn Tần Đình Danh, cô mơ hồ đoán được lời của anh là có ý gì, anh không vòng vo nữa thẳng tay vạch trần tâm ý của Đỗ Minh Ngạn:
“Đỗ Minh Ngạn yêu em không phải là tình yêu của anh trai dành cho em gái mà là tình yêu nam nữ, chẳng lẽ em không nhận ra ánh mắt của anh ta dành cho em sao? Tiểu Di! Anh biết em chỉ xem Đỗ Minh Ngạn là anh trai của mình thôi vì vậy cho nên em hãy giữ khoảng cách anh ta đừng cho anh thêm một tia hy vọng nào cả.”
Đỗ Huệ Di cắn chặt khóe môi đảo mắt sang hướng khác suy tư vài giây sau đó nhìn thẳng vào mắt của Tần Đình Danh, ánh mắt cô sắc lạnh nhưng sâu thẳm bên trong còn mang một thứ tình cảm không thể biểu hiện ra ngoài, cô lãnh đạm nói: “Tại sao tôi lại phải giữ khoảng cách? Nếu như anh ấy yêu tôi thì tôi cũng sẽ thử mở lòng yêu anh ấy, dù nói thế nào giữa tôi và anh cũng là đều không thể huống hồ chi từ lâu tôi và anh ấy đã xem nhau là người nhà bây giờ chỉ là thay đổi thân phận một chút thôi.” Cô chính là muốn chọc tức anh, muốn anh buông bỏ tình cảm với cô.
Sắc mặt của Tần Đình Danh ngay tức khắc đã thay đổi, đen như đít nồi, âm trầm tựa như hố sâu không đáy, ngữ điệu có chút điểm lạnh cất tiếng: “Em dám? Nếu em dám thì anh cũng không ngần ngại giết chết Đỗ Minh Ngạn đâu.”
“Anh dám? Anh dám giết anh ấy tôi nhất định sẽ không tha cho anh đâu.” Đỗ Huệ Di hơi thẳng lưng lên, dáng vẻ có chút kích động, Đỗ Minh Ngạn là người thân duy nhất của cô cô tuyệt đối không thể để bất kì ai làm hại đến anh.
“Tại sao anh lại không dám? Tiểu Di! Anh nói cho em biết cả đời này em chỉ có thể lấy anh, yêu anh mà thôi ngoại trừ anh em không thể yêu một ai khác nếu không em yêu một người anh sẽ giết một người.” Tần Đình Danh bình thường không phải là một người dễ kích động như vậy nhưng mỗi khi gặp chuyện liên quan đến Đỗ Huệ Di đặc biệt là chuyện này thì anh hoàn toàn không thể kiểm soát được bản thân mình, trở nên bá đạo vô cùng.
Đỗ Huệ Di bị những lời bá đạo, ngông cuồng của Tần Đình Danh dọa sợ bởi vì cô biết rõ anh chắc chắn dám làm, anh chưa bao giờ nói chơi. Tần Đình Danh chậm rãi nói tiếp: “Anh biết em xem Đỗ Minh Ngạn là người thân duy nhất của mình nên anh sẽ không giết chết anh ta đâu cùng lắm chỉ dày vò anh ta mà thôi nhưng cái tên Nhất Nhất gì đó thì anh không dám chắc chắn đâu.”
“Ngay cả một cậu nhóc mà anh cũng không tha nữa sao?” Đỗ Huệ Di thất kinh trợn mắt nhìn Tần Đình Danh, tình cảm của Nhất Nhất đối với cô chỉ là tình cảm của một người em trai đối với chị gái mà thôi hoàn toàn không có một chút tình cảm nam nữ, cô không hiểu tại sao anh lại muốn làm hại cả Nhất Nhất.
Anh biết cô đang muốn giải thích, bảo vệ cho Nhất Nhất thừa biết tình cảm của Nhất Nhất đối với cô là tình cảm gì? Anh nâng nhẹ cằm của cô lên, khóe môi hơi cau lên nói:
“Anh mặc kệ tên nhóc Nhất Nhất đó đối với em như thế nào? Chỉ cần bất cứ người đàn ông nào có hành động thân mật với em dù chỉ một chút anh cũng không đồng ý.” Tần Đình Danh có tính chiếm hữu rất cao, rất mãnh liệt anh không cho phép bất kì người đàn ông nào lảng vảng xung quanh Đỗ Huệ Di.
Đỗ Huệ Di lắc nhẹ đầu ánh mắt không thể tin được bây giờ cô mới biết Tần Đình Danh có tính chiếm hữu cao như thế, cô không khỏi thốt lên: “Anh đúng là mất trí rồi, sau ba năm anh cũng thay đổi không ít đấy.”
“Không, anh chưa từng thay đổi đây vốn là bản chất thật của anh chỉ là ba năm trước xung quanh em không có nhiều ruồi nhặng như thế. Em nói đúng, anh là kẻ mất trí, là kẻ điên một kẻ điên vì tình, anh luôn kiểm soát cảm xúc, bản thân của mình vô cùng tốt nhưng chỉ cần liên quan đến em thì anh không thể nào kiểm soát được mình, hoàn toàn mất khống chế.”
Những điều mà Tần Đình Danh vừa nói hoàn toàn đã được chứng thực vào mười mấy năm về trước vào cái ngày mà cô biến mất không để lại một lời nhắn nào, lúc đấy anh đã đập phá tất cả đồ đạc trong nhà chỉ cần là những thứ anh nhìn thấy anh đều thẳng tay đập vỡ, những người ngăn anh đều bị anh đánh sống dở chết dở, phải mất gần một tháng anh mới chấp nhận là cô đã rời đi. Cũng kể từ lúc đó Tần Đình Danh càng trở nên thu mình hơn đã trầm lặng, ít nói bây giờ càng trầm lặng, ít nói hơn, hoàn toàn sống tách biệt với mọi người.
Tần Đình Danh đứng thẳng người lại, giơ tay sờ lên mặt của Đỗ Huệ Di ánh mắt cưng chiều, yêu thương, dịu dàng nói với cô: “Bây giờ anh phải về đây không làm phiền em làm việc nữa.”
Đôi mắt thâm tình, ôn nhu cùng với những lời mà Tần Đình Danh vừa nói một lần nữa khiến cho trái tim tưởng chừng như đã hoàn toàn băng giá của Đỗ Huệ Di trở nên rung động, cô nở một nụ cười chua chát, khổ sở. Rung động thì đã sao? Giữa anh và cô là chuyện không thể nào, xem ra cô càng phải trở nên cứng rắn, tuyệt tình hơn nữa.
“Chị!” Đang chìm đắm trong những suy nghĩ Đỗ Huệ Di chợt giật mình khi nghe có ai đó đang gọi mình, cô hoàn hồn đưa mắt nhìn ra phía cửa thì nhìn thấy Nhất Nhất đang bước vào, anh vừa đi vừa nói:
“Chị! Người vừa mới rời khỏi phòng chị là ai thế? Em nhìn anh ta hơi quen mắt hình như đã gặp ở đâu đó rồi.” Nhất Nhất cố vắt óc nhớ lại xem mình đã gặp ở đâu? Một hình ảnh bỗng lóe lên trong đầu anh, anh nhớ ra rồi bèn búng tay một cái lên tiếng: “Em nhớ ra rồi, anh ta chính là Tần Đình Danh chủ tịch tập đoàn Tần thị em đã từng thấy anh ta trên những trang tin tức. Khi nãy em vô tình chạm mặt với anh ta hình như anh ta ghét em lắm thì phải vừa nhìn thấy em đã quăng cho em cặp mắt viên đạn rồi làm như em thiếu nợ hay giật bạn gái gì của anh ta vậy đó.” Nhất Nhất nhớ lại ánh mắt ấy thì khó chịu, thấy ghét vô cùng.
“Sao này nếu có gặp Tần Đình Danh thì em nhớ tránh xa anh ta ra một chút tốt nhất là đừng đắc tội với anh ta nếu không thì em sẽ sống không yên đâu.” Đỗ Huệ Di cẩn thận nhắc nhở Nhất Nhất, với tính tình bốc đồng, thẳng như ruột ngựa, miệng nhanh hơn não của anh thì không sớm thì muộn sẽ đắc tội với nhiều người đặc biệt là Tần Đình Danh, cô không muốn một cậu nhóc mới lớn còn đơn thuần, vô tư xảy ra chuyện. Bây giờ tâm trạng của Đỗ Huệ Di khá nặng nề cô ảo não hỏi cậu nhóc chưa hiểu chuyện này: “Em vào đây là có chuyện gì thế?”
Nhất Nhất lắc lắc đầu trả lời: “Không có gì chỉ là em chán quá nên qua tìm chị thôi, chị cứ làm việc đi em ngồi chơi game.” Nói xong, Nhất Nhất bước thẳng về phía những chiếc ghế sofa tiếp khách ngồi xuống rồi lấy điện thoại ra chơi game.
Tuy là nói chơi game nhưng thần trí của Nhất Nhất cứ bay bổng suy nghĩ, lưng của anh bất chợt dựng thẳng lên khi nhớ ra kẻ thù của Trương gia chính là Tần gia, tại sao đột nhiên anh lại quên mất chuyện này chứ? Nếu nói như thế thì Tần Đình Danh đến đây để làm gì? Uy hiếp chị Tiểu Di của anh sao? Trong đầu của Nhất Nhất bỗng chốc trở thành một mớ hỗn độn, anh mặc kệ là đến vì cái gì chỉ cần làm hại đến Đỗ Huệ Di thì anh đều không bỏ qua.
Ôi đàn ông ở thành phố này đều kì lạ, bất bình thường như thế sao? Đầu tiên là cái tên trái tim bé bỏng gì đó tiếp đến là con tắc kè hoa lầu dưới bây giờ lại là tên Tần Đình Danh nguy hiểm, xấu xa này. Thành phố gì mà thấy ghê vậy trời? Đó là những gì mà Nhất Nhất suy nghĩ trong đầu nãy giờ, cảm thấy mất cảm tình với đàn ông của thành phố S này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]