Dạ Thành Đông, Phương Thần, Lục Dĩ Tường và Âu Hoằng Phong đi tìm Tần Đình Danh ở khắp mọi nơi cả thành phố S dường như sắp bị bốn người lật tung, bốn người các anh đang đứng suy nghĩ xem những nơi Tần Đình Danh có thể đến là những nơi nào? Đang suy nghĩ bỗng chợt trong đầu của Lục Dĩ Tường lóe lên một hình ảnh, suy nghĩ anh vội nói với ba người còn lại: “Còn một nơi chúng ta chưa tìm đến, các cậu còn nhớ nơi chúng ta thường đến khi còn đi học không?”
Bốn người nhìn nhau, bọn họ nhớ rồi chính là căn biệt thự cổ mà lúc còn đi học năm người các anh thường xuyên đến, các anh ngay lập tức lái xe đến căn biệt thự ấy, hy vọng Tần Đình Danh đang ở đó. Tới nơi, bốn người nhìn thấy xe của Tần Đình Danh thì vui mừng, Phương Thần bước xuống xe nhấn mật khẩu cánh cửa kêu lên một tiếng ting rồi mở ra, mấy người các anh lái xe vào trong, nhanh chóng chạy vào tìm Tần Đình Danh.
Bọn người Dạ Thành Đông chạy lên tầng hai Âu Hoằng Phong mở cửa phòng ra ngay lập tức mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi của bốn người, ai nấy đều cau mày vẫy vẫy tay xua mùi rượu, cả căn phòng đều tối không thấy rõ cái gì, Lục Dĩ Tường giơ tay bật đèn lên thì thấy Tần Đình Danh đang nằm dưới đất, xung quanh toàn là chai rượu: “Cái tên này không biết là đã uống bao nhiêu rượu rồi?”
“Đình Danh! Đình Danh!” Dạ Thành Đông lay lay người gọi Tần Đình Danh thức dậy.
Đôi mắt Tần Đình Danh từ từ hé mở, anh cau mày vì đau đầu vừa mở mắt đã thấy bọn người Âu Hoằng Phong anh cất giọng hỏi bọn họ: “Tại sao các cậu lại ở đây?”
“Còn hỏi nữa hả? Bọn tôi đến đây là để tìm cậu chứ gì? Cậu có biết cậu làm cho bọn tôi cùng tất cả mọi người trên dưới Tần gia rối ren, suýt nữa dỡ cả cái thành phố này để tìm cậu không?” Âu Hoằng Phong hai tay chống nạnh, bực tức lên tiếng.
“Mọi người tìm tôi làm cái gì? Có chuyện gì quan trọng sao?” Tần Đình Danh đứng dậy ngồi lên giường, dáng vẻ trở nên bất cần, lạnh lùng hơn trước.
Dạ Thành Đông ngồi xuống cạnh Tần Đình Danh, vẻ mặt cau có nói: “Không tìm cậu để cậu uống rượu đến chết sao? Tôi biết cậu rất buồn, rất đau lòng về chuyện của Đỗ Huệ Di nhưng cậu cũng không thể hành hạ bản thân như vậy được, cô ấy chỉ rời khỏi đây chứ có phải là chết rồi đâu mà cậu phải như thế. Cậu cứ tự hành hạ bản thân như vậy không biết chừng cậu sẽ chết trước khi nhìn thấy Đỗ Huệ Di quay trở về đấy.”
Âu Hoằng Phong đặt tay lên vai của Tần Đình Danh chậm rãi lên tiếng: “Lạc Thu Thủy đã nói với anh vợ tôi rằng Đỗ Huệ Di sẽ mau chóng quay về thôi bởi vì giữa cô ấy và ba cậu vẫn còn mối thù nợ máu. Đình Danh! Cậu phải chấn chỉnh tinh thần lại nếu như cậu yêu Đỗ Huệ Di thì phải sống thật tốt đợi cô ấy quay về hóa giải mọi chuyện.”
Phải, anh phải chấn chỉnh lại tinh thần, những người anh em của anh nói rất đúng, anh sẽ sống để đợi cô về. Tần Đình Danh nhìn bọn người Lục Dĩ Tường cất giọng nói: “Cảm ơn các cậu.”
Nhận được điện thoại từ Phương Thần, Tôn Nam thở phào nhẹ nhõm khi biết Tần Đình Danh không sao, nếu Tần Đình Danh mà có chuyện gì thì chắc Tần Hải sẽ giết chết anh mất.
Phan Tường cùng Trịnh Xuyên đứng từ phía xa nhìn Đỗ Huệ Di đang ngồi ở một tảng đá nhỏ ở bờ biển, Phan Tường không nhanh không chậm cất giọng nói với ông bạn của mình: “Nhìn Diệp Anh khiến tôi nhớ lại Chính Lôi và Thanh Như, Diệp Anh xinh đẹp, thanh thoát như Thanh Như mang khí chất lạnh lùng, mạnh mẽ của Chính Lôi, tất cả mọi thứ đều của hai người họ đều tập hợp của Diệp Anh hết.”
Trịnh Xuyên đứng bên cạnh, gật gù rít điếu thuốc một hơi, Nhất Nhất ra biển thấy Đỗ Huệ Di đang ngồi trầm tư ở đấy liền chạy nhanh đến ngồi xuống bên cạnh của cô: “Chị Diệp Anh! Chị đang nghĩ gì mà trông chị suy tư quá vậy?”
“Không có gì.” Đỗ Huệ Di lạnh lùng đáp lại, bây giờ cô mang dáng vẻ băng lãnh cùng sự cô độc, xa cách khiến cho người khác muốn tiếp cận, quan tâm cũng rất khó, muốn như không dám.
Mặc cho Đỗ Huệ Di lạnh lùng, xa cách Nhất Nhất vẫn vui vẻ, thân thiện bắt chuyện với cô: “Nghe nói ngày mai chị sẽ rời khỏi đây, chị không thể ở lại đây thêm vài ngày được sao? Ở đây rất vui, phong cảnh ở đây rất đẹp chỉ cần chị ở lại đây em nhất định sẽ dẫn chị đi khám phá hết mọi thứ ở nơi này.” Anh rất muốn cô ở lại đây thêm vài ngày liền làm nũng, phô ra hết sự đáng yêu mà mình có để thuyết phục cô.
“Chị rất bận có rất nhiều việc phải làm không rảnh để đi chơi, du ngoạn khắp nơi.” Đỗ Huệ Di dứt khoát từ chối, sự đáng yêu của Nhất Nhất không làm cô xao động, mềm lòng, một chút cũng không.
“ Vậy chị có thể cho em đi theo chị không? Chị đi đâu em đi đó.” Nhất Nhất vẫn không bỏ cuộc, anh rất thích Đỗ Huệ Di, nếu cô không thể ở lại đây thì anh sẽ đi theo cô.
Cô nhếch môi cười một tiếng, giơ tay lên xoa xoa đầu Nhất Nhất: “Đi gì mà đi chứ, lo học hành đi đợi khi nào em học xong rồi hãy tính đến chuyện đi theo chị nhưng chị nói cho em biết những người đi theo chị đều toàn là những người có thành tích học tập đứng top đầu trong trường nếu muốn theo chị thì em phải giống bọn họ.”
Đứng top đầu trong trường? Nhất Nhất nuốt một ngụm nước bọt, gãi gãi đầu từ trước đến giờ anh toàn đứng nhất từ dưới đếm lên, đến trường chỉ toàn ngủ với chơi mà thôi. Đỗ Huệ Di đã nghe mẹ của anh nói về thành tích học tập của anh nên cô mới nói thế, nếu anh thật sự muốn đi theo thì sẽ cố gắng học tập còn không thì cũng tốt, một cậu thiếu niên đáng yêu, trong sáng như thế không nên cùng cô sa vào nguy hiểm Đỗ Huệ Di thấy Nhất Nhất đã bắt đầu e ngại, chần chừ liền bảo: “Nếu em đã không thể thì thôi đừng cố ép bản thân.”
“Ai bảo là em không thể chứ? Chị hãy nhớ những lời mà chị đã nói đấy, em sẽ cố gắng học trở thành học sinh có thành tích đứng top đầu trong trường, đợi sau khi em học xong cấp ba em nhất định sẽ đi tìm chị.” Nhất Nhất hất mặt, vỗ ngực hứa chắc chắn với cô, chỉ là học thôi mà có gì khó khăn đâu chứ.
“Được, chị sẽ đợi.” Đỗ Huệ Di gật đầu hứa với anh, những lời mà cô nói tất nhiên cô sẽ nhớ chỉ là không biết anh sẽ kiên trì được bao lâu?
Nhất Nhất vui vẻ đứng dậy lấy từ trong túi ra một cây kẹo mút đưa cho Đỗ Huệ Di, cười tít mắt nói với cô: “Em tặng chị, cây kẹo này xem như là lời hứa của chúng ta.”
Đỗ Huệ Di ngẩn người ra khi thấy cây kẹo mút hương dâu mà bản thân thích ăn nhất, gương mặt của cô dần trở nên gượng gạo, nhận lấy cây kẹo cô ngước mặt lên nở một nụ cười đượm buồn, sự bi thương thoáng ra nụ cười xinh đẹp ấy: “Cảm ơn em đã tặng.”
Cậu thiếu niên ấy quay người chạy đi, tâm trạng vui đến nhảy cẫng lên, Lạc Thu Tử từ xa đi đến cúi người ngồi xuống bên cạnh Đỗ Huệ Di, thấy cô đang trầm tư nhìn cây kẹo trong tay, Lạc Thu Tử không nhanh không chậm cất tiếng hỏi: “Cậu lại nhớ đến anh ta sao?”
“Không, tại sao tớ lại phải nhớ đến anh ta chứ? Tớ và anh ta đã chấm dứt tình cảm với nhau rồi cần gì phải nhớ nhung gì nữa?” Đỗ Huệ Di nhét cây kẹo vào trong túi áo, đáp lại với giọng điệu dứt khoát, lời nói lạnh lùng, vô tình, những người không hiểu rõ mọi chuyện, không hiểu rõ cô thì chắc chắn sẽ nghĩ cô là một cô gái có trái tim băng giá.
Lạc Thu Tử đã quá hiểu rõ Đỗ Huệ Di, tuy bề ngoài dứt khoát nói như thế nhưng cô thừa biết Đỗ Huệ Di đang tự dối lòng mình, rõ ràng là đang nhớ đến Tần Đình Danh nhưng lại không chịu thừa nhận, bạn thân cô và Tần Đình Danh chính thức quen nhau không lâu nhưng tình cảm giữa hai người ai cũng có thể thấy là rất sâu đậm, trong một thời gian ngắn muốn buông bỏ tình cảm này là chuyện không thể nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]