Tần Đình Danh lái xe đưa Đỗ Huệ Di đi rửa ảnh, vừa rửa ảnh xong Đỗ Huệ Di cầm lên xem cô không ngừng cười được, trong ảnh trông anh rất buồn cười đáng yêu không ra đáng yêu mà nghiêm túc thì không ra nghiêm túc, cô đưa ảnh cho Tần Đình Danh anh lắc đầu quay đầu sang chỗ khác không muốn nhìn, vẻ mặt ghét bỏ những tấm ảnh ấy: “Anh không xem, những tấm ảnh ấy em giữ luôn đi anh không giữ đâu.”
Đỗ Huệ Di vẫn không thể ngừng cười được, vừa ôm bụng cười cô vừa nói với anh: “Không được, anh phải giữ.” Đỗ Huệ Di rút lại một tấm ảnh những tấm ảnh còn lại cô đưa hết cho Tần Đình Danh: “Anh phải giữ những tấm ảnh này để lâu lâu nhìn lại dáng vẻ đáng yêu của mình.”
Tần Đình Danh miệng cứ bảo không lấy nhưng tay vẫn cầm ảnh, anh cười mỉm nhéo một bên má của Đỗ Huệ Di: “Em đó, bây giờ còn biết trêu cả anh nữa.”
Cô đẩy nhẹ tay của anh ra, cười tít mắt nhẹ nhàng khoác tay vào cánh tay của anh: “Đình Danh! Chúng ta hãy đi mua sắm đi.”
“Em đang có âm mưu gì đấy?” Tần Đình Danh hơi nghiêng người ra phía sau, cảm thấy nụ cười của Đỗ Huệ Di rất bí hiểm, tinh ranh như một tiểu hồ ly vậy, có cảm giác chẳng lành chút nào. Đỗ Huệ Di cười hi hi ha ha, đảo mắt qua lại trả lời: “Em thì có âm mưu gì chứ? Chỉ là đột nhiên muốn đi mua sắm với anh thôi. Anh đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-day-chuyen-dinh-menh/2124665/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.