Vừa đến đầu ngõ dẫn lối vào nhà, Mạc Nhiên Nhiên đã bắt gặp Từ Tuấn Vỹ đứng một mình trước cổng chờ đợi, trái tim cô lần nữa đập lên liên hồi như đang muốn đẩy cô lao về phía anh. Từng bước chân của Mạc Nhiên Nhiên trở nên e dè, đầu hơi cúi đi thẳng về phía trước, cô không biết rằng ngay lúc này đối diện với anh, cô phải tỏ ra hối hận hay đáng thương. Đến cổng nhà, Mạc Nhiên Nhiên vừa đặt tay lên cửa thì Từ Tuấn Vỹ đã giơ tay chắn ngang không cho cô vào. Cô cúi thấp đầu cắn môi dưới cam chịu tình trạng rối loạn cảm xúc, nửa muốn ngẩng cao đầu nhìn anh, nửa lại không có dũng khí đó. "Nhiên Nhiên, đừng như vậy nữa, sự kiên nhẫn của anh có giới hạn" Giọng nói của Từ Tuấn Vỹ rất điềm tĩnh, sâu bên trong mang theo sự chất vấn. Anh bỗng nắm hai vai cô xoay lại đối diện anh, trước gương mặt hoang mang của cô, anh nóng lòng muốn động thủ: "Rốt cuộc em có nghe anh nói gì không?" Mạc Nhiên Nhiên nhìn thẳng vào mắt Từ Tuấn Vỹ không quá hai giây liền đảo đi nơi khác, sự bối rối bao trùm khiến cả người cô cứng nhắc. Mạc Nhiên Nhiên đưa tầm mắt ra sau lưng anh, biểu cảm ngạc nhiên thốt lên: "Mẹ" Lừa được Từ Tuấn Vỹ xoay đầu nhìn, Mạc Nhiên Nhiên nhân cơ hội anh không để ý liền bỏ chạy, còn chưa quá ba bước đã bị anh túm lấy từ phía sau. Mạc Nhiên Nhiên không thể tiếp tục lừa dối cảm xúc mà cười không ra cười, khóc không ra khóc, bất lực gọi lớn cầu cứu. "Mẹ, biến thái, cứu con!" Từ Tuấn Vỹ ôm Mạc Nhiên Nhiên từ phía sau, nhìn thấy nụ cười cùng giọng điệu đùa giỡn của cô làm anh bất giác cười theo, vòng tay đang ôm cô càng siết chặt, gằng giọng trêu đùa: "Đừng nóng, để biến thái dê em một lát" Mạc Nhiên Nhiên thu lại dáng vẻ thường ngày, dùng chân dẫm vào bàn chân đang mang dép xỏ ngón của Từ Tuấn Vỹ. Dẫm vài phát mới trúng, ngay lúc anh co chân vì đau cô liền xoay người tóm lấy cổ anh kéo xuống siết chặt. Nghe tiếng Mạc Nhiên Nhiên thấp thoáng, mẹ cô vội vàng chạy ra, vừa mở cửa đã thấy con gái bà cùng Từ Tuấn Vỹ quàng vai bá cổ đánh nhau, bà thở dài đóng cửa không một chút chần chừ. Trong lúc "ẩu đả" Từ Tuấn Vỹ bất ngờ ôm lấy mặt Mạc Nhiên Nhiên hôn lên môi cô, cô cũng không đẩy anh ra như thay cho một lời làm lành từ cả hai phía. Vốn định nhắc nhở hai đứa trẻ đừng đánh nhau trước cổng nhà, nếu để người khác nhìn thấy sẽ bị hiểu lầm mà bắt lên phường, mẹ Mạc Nhiên Nhiên vừa mở cửa đã nhìn thấy cảnh tượng ôm hôn ngay trong gang tấc, bà luống cuống vội vàng đóng cửa lại chạy ào vào nhà vì xấu hổ. Rời khỏi đôi môi khô khốc của Mạc Nhiên Nhiên, Từ Tuấn Vỹ trán kề trán khẽ thì thào, gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng có thể trút bỏ: "Nhiên Nhiên, anh không mạnh mẽ như em nghĩ, anh sẽ phát điên vì thiếu em, em có hiểu không?" Mạc Nhiên Nhiên trịnh trọng nhìn sâu vào mắt Từ Tuấn Vỹ, trong lòng không ngừng dâng lên nỗi xót xa, mọi chuyện không đáng để trở nên nghiêm trọng như thế này, nhưng cũng chính nhờ vậy cô mới biết được anh luôn xem trọng sự tồn tại của cô trong cuộc đời anh. Mạc Nhiên Nhiên ôm lấy Từ Tuấn Vỹ, bàn tay vô thức gõ nhẹ trên thắt lưng anh, thật lòng bày tỏ suy nghĩ chưa từng nói ra: "Em biết anh phải chịu nhiều tổn thương, nhưng bố anh đã không thể cùng anh đối mặt nói chuyện ăn cơm suốt sáu năm, ông ấy muốn cho anh và anh Hạo không thiếu thốn với người khác, cuối cùng bố anh lại phải ôm lấy cô đơn bị chính con ruột ghét bỏ. Tuấn Vỹ, anh không để ý sao? Suốt thời gian qua anh vì lo cho sự nghiệp nên rất bận rộn, bố anh cũng giống như anh, ông ấy không hề cố ý bỏ rơi vợ con, mọi chuyện đều do hoàn cảnh đưa đẩy" Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng nhịp tim đập nhanh mà Mạc Nhiên Nhiên cảm nhận được, cô ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Từ Tuấn Vỹ, anh trầm lặng đặt lên trán cô một nụ hôn. Có lẽ câu mẹ không dạy được thì để vợ dạy dường như rất đúng với hoàn cảnh của Từ Tuấn Vỹ, suốt bao nhiêu năm anh luôn thẳng thừng gạt bỏ lời khuyên làm hòa với bố từ mẹ, nhưng nghe Mạc Nhiên Nhiên nói anh lại cảm thấy rất đúng, rất có lý lẽ. Vì Từ Tuấn Vỹ biết mẹ sẽ không bỏ anh, Mạc Nhiên Nhiên thì có thể, nếu cho rằng cô sai thì anh mới chính là người sai nhất. Mới tách ra không bao lâu Từ Tuấn Vỹ đã không chịu được trèo ban công đột nhập phòng Mạc Nhiên Nhiên, công khai chiếm đóng giường cô nằm ngủ. Mạc Nhiên Nhiên chuẩn bị đi ngủ, trước hành động của Từ Tuấn Vỹ cô bất động dõi theo, cau mày hỏi: "Em vì anh ăn một cái tát của mẹ, anh còn dám qua đây?" Từ Tuấn Vỹ mở mắt nhìn Mạc Nhiên Nhiên đang ngồi ngay bên cạnh trách móc, vươn tay kéo cô nằm xuống lên cánh tay anh. "Lúc đó bất ngờ nên anh mới không thể đỡ cho em, giờ anh lấy thân bù đắp cho em được không?" "Không!" Mạc Nhiên Nhiên dứt khoát từ chối, trừng mắt với anh: "Đến bây giờ còn nghĩ linh tinh" Mạc Nhiên Nhiên gỡ tay Từ Tuấn Vỹ đang ôm ngang cổ mình ra, cô ngồi dậy xuống giường tắt đèn. Trở lại giường nằm xuống, Mạc Nhiên Nhiên mở chăn đắp lên, nhận ra có gì đó không đúng liền bật ngồi dậy, cảnh giác hỏi: "Quần áo anh đâu?" Dưới ánh sáng tờ mờ cùng bầu không khí mang cảm giác ám muội, Từ Tuấn Vỹ thong thả đáp: "Dưới giường" Mạc Nhiên Nhiên hừ một tiếng, tức giận thấp giọng mắng: "Tên lưu manh nhà anh!" Từ Tuấn Vỹ quật ngã Mạc Nhiên Nhiên xuống, ngồi dậy đè lên người cô, ung dung phun ra: "Để tên lưu manh nhà anh cưỡng bức con gái nhà lành nhà em, chúng ta vẹn cả đôi đường, cùng nhau làm chuyện mờ ám lúc đêm khuya" Trong không gian tĩnh mịch vang lên tiếng gầm gừ của Mạc Nhiên Nhiên như muốn bóp nát anh ngay tức khắc. "Từ Tuấn Vỹ!!!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]