Qua một lúc tâm trạng bình ổn lại, Mạc Nhiên Nhiên mới nhận ra tư thế hiện tại của cô và Từ Tuấn Vỹ dường như không hay cho lắm, cô ngồi ở mép bàn, trên người mặc váy công sở, anh lại đứng giữa hai chân cô khiến chân váy bị kéo lên một đoạn. 
Nhận thức được mùi vị nguy hiểm, Mạc Nhiên Nhiên vội đẩy Từ Tuấn Vỹ ra để khép chân lại, bối rối vờ chuyển sự chú ý của anh qua chuyện khác: "Anh ăn trưa chưa?" 
"Vừa mới bắt đầu thì em đến" 
"Vậy... em... em định nói gì nhỉ?" Mạc Nhiên Nhiên đầu óc vẫn còn mông lung, nghiêm túc ngẫm nghĩ việc cần làm. 
Khóe môi Từ Tuấn Vỹ cong lên cao, ánh mắt nhìn thấu được nội tâm của Mạc Nhiên Nhiên hơn chính cô. 
"Chúng ta ra ngoài ăn trưa" 
"Hả? Được" 
Từ Tuấn Vỹ ôm ngang eo Mạc Nhiên Nhiên nhấc cô đặt xuống sàn, bỗng nhiên nhớ ra liền hỏi: "Sao em biết anh bị thương?" 
"Là Công Tôn nói" Mạc Nhiên Nhiên thành thật khai báo sự thật, cô không hề biết đối với những thanh niên bên ngoài kia Từ Tuấn Vỹ đáng sợ đến thế nào. 
"Đi ăn" Từ Tuấn Vỹ mỉm cười xoa đầu Mạc Nhiên Nhiên cùng đi ra ngoài. 
 Nhìn thấy Từ Tuấn Vỹ và Mạc Nhiên Nhiên từ trong đi ra, nụ cười của Công Tôn trở nên khổ sở khi bắt gặp biểu cảm tỏa sát khí dày đặc của Từ Tuấn Vỹ. 
Sau khi ngồi xuống cùng mọi người, Từ Tuấn Vỹ cầm phần cơm của mình lên, gắp kèm thêm một miếng thịt kho cải chua vừa đút cho Mạc Nhiên Nhiên vừa nói: "Đại Lân, lát nữa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-canh-nha/1503718/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.