Nỗi cô độc và bi thương sâu thẳm cuốn lấy Chân Noãn, cảm giác như thủy triều trào dâng ấy khiến cô không thể nào hít thở, cũng không phát ra được âm thanh nào.
Lần này, cô áy náy từ tận đáy lòng; thậm chí cảm nhận được sự bi thương tĩnh lặng của người chết. Họ chết rồi, nỗi niềm tủi hờn của họ có ai tới nghe?
Cô thẹn với người chết, càng thẹn với chính mình.
Quan Tiểu Du lo lắng cau mày nhìn Chân Noãn. Bình thường Quan Tiểu Du vẫn tùy tiện cẩu thả, cả ngày đùa bỡn với đám con trai. Con gái trong sở có thể đếm trên đầu ngón tay, tính cách lại như đàn ông, thật sự không biết an ủi người ta.
Có điều cô không ngờ rằng Chân Noãn lại lập tức lau khô nước mắt, vẻ mặt dứt khoát mà chân thành: “Tiểu Du, theo tớ tới hiện trường một chút”.
…
Chân Noãn nhớ tới lời của Ngôn Hàm, phải liên hệ giữa hiện trường với việc khám nghiệm tử thi.
Nếu khám nghiệm tử thi có điều không rõ, cô nhất định phải nghĩ cách giải quyết.
…
Trên sân thượng khách sạn, gió rét thổi ngược xuôi.
Chân Noãn và Quan Tiểu Du cặm cụi dưới đất, cầm kính lúp kiểm tra kỹ càng từng góc một. Mà gió trên sân thượng quá lớn, khiến mặt hai người tái nhợt. Nhưng họ không một lời oán trách, không hề buông thả.
Bàn tay cầm kính lúp của Chân Noãn đã đông cứng, chân cũng tê dại.
Mấy giờ trôi qua, cô rà soát từng li từng tí, kết quả, cuối cùng đã phát hiện ra một vết máu! Trên một cái gai nhỏ ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/socrates-than-yeu/87449/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.