Sáu giờ sáng, tại khu sinh hoạt chung của trường đại học Khoa học và Kỹ thuật Dự Thành.
Ánh mắt mọi người đều hướng về phía Chân Noãn.
Tô Nhã hỏi: “Ý của cô là… bị giết?”
“Hiện giờ vẫn chưa biết.” Chân Noãn trả lời thật thà. “Tôi chỉ thuật lại những thứ tôi thấy từ thi thể nạn nhân mà thôi.”
Giọng cô trước sau vẫn thành thật và thẳng thắn, nhưng không khỏi làm cho người ta có liên tưởng sâu xa. Tô Nhã im lặng.
Ngôn Hàm chậm rãi bước đến, liếc nhìn cô rồi khẽ cong khóe môi và nói: “Nói ra suy nghĩ của em đi. Đừng sợ mắc sai lầm.”
Chân Noãn cảm nhận được sự khích lệ của anh, cắn môi: “Em nghi ngờ nạn nhân bị treo lên khi còn sống, thậm chí trạng thái còn rất yên ổn, có thể đã sử dụng thuốc ngủ.”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều ngộ ra theo kiểu “À, thì ra là vậy” hay “Ồ, sao không nghĩ đến khả năng này nhỉ”.
Nhưng Chân Noãn lập tức thận trọng nói: “Em chỉ nghi ngờ thôi, phải đợi trở về khám nghiệm tử thi mới có thể xác định. Nhưng hiện giờ, có thể nhận thấy rằng nạn nhân đúng là đã thắt cổ chết ở đây mà không hề giãy giụa, cho nên trường hợp em nói có khả năng tương đối lớn.”
Quan Tiểu Du khích lệ: “Người đẹp Noãn Noãn, giỏi lắm!”
“Giỏi gì đâu.” Chân Noãn nói nhỏ. “Thật sự phải trở về khám nghiệm mới có thể kết luận. Chẳng may không phải thuốc ngủ, mọi người đừng trách tôi đấy!”
Ngôn Hàm cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/socrates-than-yeu/2009334/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.