Tối hôm qua, giáo sư Lâm Họa Mi cũng ở lại nghỉ ngơi trong C-Lab. Lúc Ngôn Hàm và Chân Noãn tìm đến, bà đã sớm thức dậy bắt đầu làm việc.
“Tôi cũng không rõ lắm về hoàn cảnh trước đây của Trịnh Dung, ông ấy luôn là một học giả nghiêm túc khi nghiên cứu, say mê với công việc và sơ sài trong cuộc sống. Tôi và ông ấy tuy là bạn rất thân, nhưng xưa nay đều chỉ trò chuyện vui vẻ với nhau trong công việc và nghiên cứu, chứ chưa bao giờ hỏi đến chuyện riêng tư.”
Lâm Họa Mi pha hai cốc trà rồi đẩy đến trước mặt hai người họ.
Ngôn Hàm hỏi: “Cô có thể nghĩ ra giữa giáo sư Trịnh Dung và Kỷ Đình – ông chủ trước đây của Hoa Thịnh có liên quan gì không?”
“Không phải Kỷ Đình đã chết nhiều năm trước rồi sao?”
“Đúng, chín năm trước.”
Lâm Họa Mi nhướng mày, nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu rồi lắc đầu vẻ tiếc nuối: “Lâu quá rồi, nhất thời rất khó… Chờ một chút.”
Bà đột nhiên dừng lại: “Có một hôm trời tối, tôi từng gặp Trịnh Dung nói chuyện với một người đàn ông ở cửa sân sau, tôi không nhìn thấy rõ người đàn ông kia, nhưng chiếc xe Roll Royce của đối phương khiến người ta có ấn tượng rất sâu sắc.”
Ngôn Hàm biết rất rõ tình hình chín năm trước của Kỷ Đình, khi đó ông ta có chiếc Roll Royce.
“Tại sao lại ra cửa sân sau vào buổi tối?”
“Hôm đó cũng giống với hôm nay, đều là đêm Giao thừa, bên ngoài bắn pháo hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/socrates-than-yeu/2009222/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.