Chạy ù ngay lại căn nhà, Dương Phong đập mạnh cả hai tay vào cửa, vang lên những tiếng thùm thụp thật lớn...
Mấy đứa nhóc em đang ngủ thì bị tiếng đập mạnh của cánh cửa làm cho thức giấc, chúng ngồi dậy, nhìn nhau trâng trâng rồi quay sang nhìn về phiá Hàn Nhi đang lặng người cầm khư khư tờ giấy...
“Về đi....”
Tiếng Hàn Nhi từ trong nhà hét vọng ra, sao nó lại uy quyền đến thế, sao giọng nói nghe như quyện vào từng tiếng nấc nghẹn chắn hay cổ họng.
Trên gương mặt lạnh tanh của nó, trong con mắt màu đen sâu thẳm ấy, đang đọng lại những giọt nước mắt, chứa đựng những sự sợ hãi, nỗi sợ vô hình đối với nó. Với vẻ ngoài hoàn hảo lạnh lùng tự tạo ra ình, Hàn Nhi vẫn chỉ là một đứa con gái, nó cũng biết khóc, thậm chí khóc nhiều hơn những người khác. Bất lực.. Hàn Nhi vô hồn thả rơi tờ giấy cùng phong thư rơi nhẹ xuống đất, nó ngồi thụp xuống.....
Dương Phong ngoài cửa cũng im lặng, phải chăng hắn đã cảm nhận được cái gì đó từ cái câu hét lớn kia....Nhẹ nhàng quay đầu, hắn hứng ra chiếc xe của mình, đúng là vẫn còn gì đó hắn chưa biết...
Ngồi im... tay Hàn Nhi run run nhưng mà đây không phải là lúc mà nó ngồi đây khóc... Không phải là lúc để nó mệt mỏi với những phong thư khủng bố liên tiếp như thế này.... Quệt đi những giọt nước mắt đang sắp rơi xuống, Hàn Nhi đứng phắt dậy, nở một nụ cười vô cảm như thường ngày, nhưng lại khiến mấy đứa nhóc kia, đứa nào đứa nấy đều lạnh gáy, mặt lộ vẻ hoang mang tột độ quay sang nhìn nhau
“Gì vậy chị Nhi...??”
Nhóc Linh đang ngủ thì bị tiếng đập mạnh của cánh cửa khiến con bé thức giấc, ngồi quấn chăn quanh người, dụi mắt nhìn Hàn Nhi..
“Không có gì đâu, Hoàng...mấy đứa kia nữa mau đi ngủ đi...”
Nó nhanh chân, xách hẳn chiếc balo lên lầu, để lại mấy đứa nhóc ngồi nhìn nhau. Còn mấy đứa khác vô tư thì lăn ra ngủ tiếp.......
Chẳng lẽ chuyện đó đến rồi sao.. ánh mắt thằng Hoàng nhìn theo Hàn Nhi, cho đến khi chỉ còn nghe được tiếng chân trên lầu.... Nó không dám hỏi bất cứ gì cả vì nó biết tính cách Hàn Nhi, chỉ có thể đoán sơ sơ ra vài điều trước thái độ và hành động của Hàn Nhi mà thôi...
Bước vội vào nhà vệ sinh, Hàn Nhi úp mặt mình xuống chiếc bồn rửa mặt được hứng đầy nước kia. Dòng nước lạnh ngắt khiến cho gương mặt nó càng lúc càng nhợt nhạt, cứ được mười mấy giây nó lại ngước mặt lên hít thở rồi lại úp mặt xuống dòng nước đó... Trong đầu nó bây giờ, hàng trăm dòng suy nghĩ thi nhau chạy đua trong đó, rối rắm....
Nó lặng nhìn mình trong chiếc gương treo trên tường sau khi đã úp mặt xuống nước. Chiếc gương với vài đường rạn trên đó, cùng với gương mặt trắng bệt của nó tạo nên một khung cảnh u ám hơn mọi thường.... Môi nó đã chuyển sang tím dần khi bị ngâm nước quá lâu...
Môi.... bất giác, nó đưa tay lên vuốt nhẹ đôi môi tím tái ấy... rồi cái khúc ở căn nhà trên đồi hiện về... Dương Phong???
Không... không phải lúc nghĩ đến thằng nhóc đó. Hàn Nhi lắc đầu nguầy nguậy, khiến cho những cọng tóc mai bê bết nước dính vào khuôn mặt... Dương Phong?? Như chợt nhớ được đều gì đó, nó chau đôi mày lại..
Nhắc đến Dương Phong..thì hình như tên nhóc này không hề biết chuyện gì về nó. Vậy thì càng có thể chắc chắn rằng hắn không liên quan gì đến chuyện này. Loại bỏ được một kẻ nghi ngờ, Hàn Nhi thở phào một cái nhẹ nhõm, bớt được một việc cần phải suy nghĩ. việc cần làm bây giờ có lẽ là nên đến nơi khác sống và đổi luôn chỗ làm. Còn học tập, nó không để chuyển trường được. Phí vào trường khác khá tốn kém mà đây cũng là năm cuối rồi. Chuyển đi thì khác nào bảo nó nghỉ học.....
Ok, cứ quyết định vậy.... Đứng dậy nhẹ nhàng, Hàn Nhi úp mặt mình lần cuối vào dòng nước lạnh kia rồi tháo nút cho dòng nước rút xuống. Có vài chiếc lá đang xoay mòng theo chiều nước rút. Có lẽ là do lúc nãy còn vài cọng dính trên tóc nó.
Giả định rằng, cuộc sống của Hàn Nhi cũng giống như dòng nước này và nó là những chiếc lá đang rút theo dòng nước kia. Nếu cứ di chuyển theo chiều nước rút và giữ theo tốc độ đó thì sẽ không bao giờ bắt được chiếc lá. Thế nhưng, con người ta lại không bao giờ từ bỏ bất kì thủ đoạn nào để đạt được mục đích của mình. Thay vì mãi chạy đuổi theo dòng nước thì gia đình nó lại như bàn tay con người, chọc thẳng vào dòng nước chảy siết kia với ý định bắt được chiếc lá. Khi đó, Hàn Nhi sẽ lại trở về cuộc sống như xưa, trở về lúc khi mà chiếc nút thoát nước chưa được mở và chiếc lá cứ trôi qua trôi lại theo dòng chảy vô định
Dừng tại đây.... đầu óc nó đang ong ong nhiều vấn đề quá. Sao hôm nay nó triết lí nhiều vậy chứ. Con người Hàn Nhi trước giờ vẫn đi theo lẽ “ nói ích, hành động nhiều“... Thế mà bữa nay nó lại lôi mấy cái triết lí này ra... Lắc đầu rồi nhìn mình lần cuối trong chiếc gương kia. Khẽ vuốt nhẹ mấy cọng tóc vương trên mặt, nó bước ra cửa rồi chìm mình trong giấc ngủ không mộng mị.... Chuyện gì đến nó sẽ đến....
---------------------------------------------
Ngôi trường vẫn ồn ào như mọi ngày. Nhưng có lẽ ồn ào nhất là trước cửa lớp A9 - lớp chọn năm cuối của trường. Dương Phong đứng khoanh tay trước lớp, lâu lâu lại lôi chiếc điện thoại ra bấm bấm rồi miệng lẩm bẩm gì đó....
“Làm gì ở đây thế?”
Lạc Thiên cùng Khang Luân cũng vừa đi ngang qua. Nhìn thấy Dương Phong liền tiến đến hỏi. Chỉ ngước nhẹ lên nhìn Lạc Thiên rồi Dương Phong xoay mạnh về phía Khang Luân
“Đệ có việc ở đây?”
“Lớp Hàn Nhi à? Việc gì thế?”
Khang Luân nhìn lên cửa tên lớp rồi gác nhẹ cánh tay lên vai Dương Phong, nhước mắt cười bí hiểm....
“Tò mò thế...”
Dương Phong cũng quay sang đá đểu rồi hất tay Khang Luân xuống..... Rồi cả hai nhìn nhau cười khúc khích.. Hai tên này quên rằng kế bên vẫn còn hiện diện một người nữa... Lạc Thiên nhíu mày rồi lâu lâu cũng cười vài điệu góp vui. Dù sao cũng là anh em chí cốt, không thể chỉ vì chuyện này mà ảnh hưởng được
“Bạn tìm ai?”
Một cô gái xinh xắn từ trong lớp bước ra, mái tóc bồng bềnh xõa nhẹ, vài lọng tóc được tết cầu kì và buộc bằng sợi ruy băng đỏ trắng nổi bật. Cô ấy nheo đôi mắt, đẩy nhẹ gọng kính lên khi nhìn thấy Dương Phong. là Lê Thi - lớp trưởng A9
“À, xin lỗi.... Hàn Nhi có trong đó không?”
Nghe tiếng nói kế bên. Dương Phong xoay người sang, cũng nhẹ nhàng đáp lại rồi thuận tiện đưa mắt dảo một vòng quanh lớp lần nữa
Cô gái đứng lặng một hồi lâu, cuối gầm mặt xuống đất khi nhìn thấy Dương Phong....Đó giờ chỉ toàn nghe danh, nghe chuyện mà các học sinh thường bàn tán chứ cô nàng này cũng chưa bao giờ chú ý đến người tên Dương Phong. Một phần cũng là lớp trưởng lớp chọn nên việc học vẫn là mục đích chính của cô nàng mọt sách này
“Này.... bạn gì ơi...” { t/g: tên khốn này, hơn tới một tủi mà nc làm như em hắn, type mà cũng thấy ngượng tay >” Dương Phong đưa tay lay lay người Lê Thi khiến cô nàng khẽ giật mình, chớp chớp mắt ngước nhìn Dương Phong kèm hành động đưa tay lên đẩy nhẹ gọng kính, miệng lắp bắp
“Không... không.. sáng giờ không thấy Hàn Nhi vào lớp...”
Vừa dứt câu, từ cuối hành lang dãy lớp học ồ lên rần rần. Hàn Nhi đang bước từng bước uể oải, vai đeo chiếc balo, miệng ngậm hộp sữa như thường ngày. Nó cũng không lạ gì với những hành động xung quanh. Sau cái vụ báo chí này nọ với Âu Lạc Thiên.. rồi cũng trong ngày đó tên khốn kia thốt ra một lời tuyên bố nhảm thì chí ích nó cũng chẳng hy vọng gì tương lai nó sáng sủa được rồi....
8 cặp mắt ( gồm 3 chàng và lớp trưởng) quay về phía đó. Không dễ gì phát hiện ra một cô gái cực-kì-tầm-thường như Hàn Nhi giữa sân trường. Nhưng cái điệu bộ cầm hộp sữa hút rột rột quên đi thời thế xung quanh ấy thì không thể lầm được....
“Ô hô, bữa nay cô lại dám cúp học nữa cơ đấy”
Thấy Hàn Nhi bước lại gần, Dương Phong tiến tới rồi kề sát mặt mình trước mặt Hàn Nhi rồi một nụ cười khẩy. Lướt nhẹ qua, không đáp trả gì, Hàn Nhi chỉ ngước nhẹ nhìn Lạc Thiên khi bước ngang qua rồi bước vào lớp khiến Dương Phong sượng người đứng im bất động trong cái tư thể cười khẩy lúc, duy chỉ có nụ cười thì từ từ méo mó, rồi biến mất và thay vào đó là nụ cười gượng, nét mặt từ từ co lại, nhăn nhó giận dữ......
“Tôi đang nói chuyện với cô đấy”
CHạy nhanh lại gần Hàn Nhi, Dương Phong với tay đến nắm chiếc balo kéo lại. Mất đà, vai và lưng của Hàn Nhi ngã ra sau, theo đà đó dĩ điên đầu của nó cũng ngửa ra, lúc đầu chỉ là ánh mắt nhìn nhẹ nhưng sau đó thì đanh và nheo hẳn đôi mắt lại...Nó nhìn chăm chăm Dương Phong...
Thật sự thì với cái thế người cong queo này thì không thể làm ăn gì, nghĩ đoạn Hàn Nhi đạp mạnh vào chân Dương Phong sau đó nó tháo chiếc balo trên vai xuống quăng mạnh xuống nền rồi đá mạnh một cú số 4 thẳng vào bụng Dương Phong ( note: đá số 4: ai học taekwondo thì có thể hiểu nó nhé, còn nếu không ai học thì mình chỉ có thể giải thích là nó là cú đá knock out và khá mạnh trong taek)
Hắn lùi về sau, mặt nhăn nhó cúi khụy xuống nền trước bao nhiêu cặp mắt của học sinh trong lớp và cả ngoài lớp. Lạc Thiên và Khang Luân cũng chạy ngay vào khi thấy có tiếng động mạnh. Cả bọn sững sốt nhìn người đang khụy chân xuống nền còn Hàn Nhi thì thản nhiên cúi người người xuống cầm rồi đeo chiếc balo sang một vai đi về chỗ ngồi....Mặt nó tuyệt nhiên vẫn không biểu lộ một cảm xúc nào
“Hàn Nhi....”
Lạc Thiên hét lên tiếng thật lớn khi đang đỡ DUơng Phong đứng dậy. Mặt hắn vẫn còn nhăn nhó. Qủa không hổ danh với cú đá số 4...
“Cô làm quá rổi đó”
Khang Luân cũng đệm theo...
“Tôi mệt lắm, không muốn tiếp chuyện đâu”
Bước vào chỗ ngồi, Hàn Nhi để chiếc balo phịch xuống dưới đất rồi úp mặt xuống bàn....
Đúng thế, Hàn Nhi đã dậy từ rất sớm đi al2m công việc buổi sáng rồi đi tìm nhà trọ. Nó đi tìm mua báo rồi khoanh tròn rồi đi sang những khu phố bên cạnh để tìm được nhà mới. Dù nhiêu đây không thấm gì với sức của Hàn Nhi nhưng nó lại phải chịu ảnh hưởng về tâm lí nhất là phần não bộ. Nó đã phải suy nghĩ quá nhiều vấn đề...
“Hàn Nhi, bạn nên xin phép giấy vào lớp đã chứ..”
Lê Thi cũng vào lớp rồi đến ngay bàn Hàn Nhi, gõ nhẹ vài cái
“Cứ điểm danh tôi nghĩ một ngày đi”
Hàn Nhi vừa nói vừa cúi xuống balo, lôi ra chiếc điện thoại đang rung chuông liên hồi. Nó cầm rồi đi nhanh ra khỏi lớp. Lúc này Dương Phong đã bớt đau, đứng thẳng người lên được, nhân lúc Hàn Nhi lướt ngang qua, hắn nắm tay và kéo đi một nước, lần này thì sao cũng được, hắn đã sẵn sàng phòng thủ rồi....
“Alo...”
Nó đi theo Dương Phong nhưng đã hất mạnh tay hắn ra từ giây phút đàu tiên mà hắn nắm và kéo nó đi rồi. Biết Hàn Nhi cũng đi theo mình nên Dương đút hai tay vô túi quần lẳng lặng mà đi tiếp. Lên đến sân thượng. Không biết chuông điện thoại reo bao nhiêu lần rồi tự ngắt bao nhiêu lần nữa. Lần đổ chuông thứ 4, Hàn Nhi bắt máy nhanh không cần nhìn vào màn hình
“Này nhóc, lát về sớm ghé cửa hàng đi mua đồ...”
“Em nói nghỉ làm rồi mà”
Nghe đến đây, Dương Phong đang đứng ngay lang cang cách nó gần 10m thì quay qua nhìn H àn Nhi…
“Chị bảo tan học về ngay cửa hàng, không đến thì em chết chắc...”
Nói đoạn rồi đầu dây bên kia chỉ còn lại tiếng tít tít. Gương mặt lộ rõ vẻ bực dọc, Hàn Nhi ngồi phịch xuống dựa lưng vào chiếc lang cang, nhắm mắt lại và ngước nhìn lên trời. Chị Châu biết rõ tình hình hiện tại của nó, vậy mà còn có thể an nhàn đi mua đồ sao? Ừ thì coi như an nhàn mua đồ đi. Thế sao còn bảo nó đi theo........
Haiz.. Hàn Nhi thở dài, mở mắt ra rồi như linh cảm mách bảo nó quay sang thì thấy tên Dương Phong đang đứng kế bên, tay chống vào thành lang cang, mắt hướng xa xăm ra phía trung tâm thành phố kia....
Cơn gió đông buổi sáng se lạnh nhè nhẹ thôi qua, thật kì lạ là bây giờ tên Dương Phong lại không hỏi gì. Có lẽ cú đá hồi nãy làm hắn tỉnh ngộ rồi chăng. Ngồi xếp bằng lặng im nghịch chiếc điện thoại nhưng mắt Hàn Nhi cũng đang đăm đăm về một chiều vô xác định. Thật sự là bây giờ không biết phải bắt đầu từ đâu, nếu nó chú ý hơn, cảnh giác hơn thì mấy tin lá cải đó sẽ không bao giờ có dịp phơi bày như thế...
Mệt mỏi với hàng tá suy nghĩ trong đầu, Hàn Nhi ôm đầu lắc nhẹ vài cái rồi đưa mắt đảo nhìn xung quanh... Gương mặt tên Dương Phong nhìn nghiêng quả không tệ, nếu không muốn nói là kha khá đẹp trai.. khuôn mặt góc cạnh với những đường nét hoàn mĩ, cao ráo, gia đình lại giàu, tích góp những tố chất đó có thể xem là hoàn mĩ nhưng thái độ và hành động thì hoàn toàn làm sụp đổ hình tượng trong mắt Hàn Nhi rồi...
“Xuống mau....”
“Gì?”
Dương Phong nhước mày sau câu nói vừa rồi, hắn vẫn không hiểu lắm ý của Hàn Nhi và cả cái hành động kéo mạnh ống quần của hắn
“Khi suy nghĩ tôi không thích có người làm phiền”
“Ai làm phiền gì cô? Mà.. sân thương là nơi công cộng, cô đâu có quyền gì mà kêu tôi xuống”
Hàn Nhi cũng chỉ có thể im lặng sau màn hỏi đáp vừa rồi. Có lẽ nó cũng hơi quá, dù sao nơi này cũng là của trường, học sinh nào cũng có quyền lên đây hóng mát như nhau thôi. Nhưng nơi này, đó giờ hiếm ai lại lên đây khi đường lên đây khá tối tăm và rối rắm. Đó giờ Hàn Nhi đã xem đây như nơi trú ngụ thường xuyên khi bị rắc rối trong suy nghĩ hay cúp tiết học nào đó... Nhưng giờ tất cả đã thay đổi khi cái tên này lại ở đây...
“Thế thì tôi xuống”
Nói rồi Hàn Nhi nhẹ nhàng đứng dậy, nó phủi nhẹ lại bộ quần áo rồi thẳng tiến đi ra cầu thang
“Này, tôi hỏi một câu”
Dương Phong xoay người về phái nó, chống tay tay lên thành lang cang....
“Không”
“Rốt cuộc thì cô đang có chuyện gì?”
Không nói gì, nó bước nhanh về phía cầu thang để lại mình Dương Phong lặng nhìn theo. Sao cô ta lại khó khai thác thông tin vậy chứ. Tất cả hoàn toàn được bảo mật không thì chẳng có tí thông tin gì. Ngay cả đến hồ sơ nhập học cũng chỉ điền tên..ngày tháng năm sinh, rồi vài dòng nguệch ngoạc.. Nếu điều tra kỹ càng thêm thì lại biết tất cả chỉ toàn thông tin giả... Dương Phong thở dài rồi lấy tay vò tóc mạnh khiến mái tóc đang rối tung vì gió sớm thì nay lại bung xù lên, gương mặt hoàn mĩ kia lại được điểm thêm vài nét bụi bụi, hơn hẳn mọi ngày...
Lôi chiếc điện thoại từ trong túi ra. Dương Phong bấm vài số rồi đặt lên tai...
“Gì?”
“Thiên ka, anh với Khang Luân nghỉ học ngày hôm nay đi, có việc rồi đó”
Nói rồi Dương Phong cúp ngay điện thoại, không cần chờ đầu dây bên kia trả lời hay hỏi han gì thêm. Hắn cưới đắc ý rồi theo bước chân rời khỏi sân thượng
Vừa bước vào lớp, lại vẫn cái cảnh bao nhiêu con mắt hướng về phía nó. Cuộc sống bình lặng ngày ngày trôi qua giờ gặp song gió thật rồi. Lẳng lặng bước đến chỗ của mình rồi Hàn Nhi xách balo ung dung bước ra cửa, mặc cho những ánh nhìn không mấy thân thiện đó....
“Bạn đi đâu vậy?”
Lệ Thi cũng từ ngoài lớp bước vào, không biết nhỏ đã đi đâu mà bây giờ đầu áo và đầu tóc rối bù cả lên... thấy Hàn Nhi đang có dấu hiệu bỏ về, nhỏ liền tiến nhanh lại hỏi... bàn tay thoăn thoắt cố chỉnh lại trang phục và đầu tóc bớt rối...
“Tôi về....”
Thản nhiên trả lời với vẻ mặt tỉnh bơ rồi nó bước tiếp thẳng ra cửa, mọi người khá ngạc nhiên trước câu trả lời vừa rồi. Câu nói của nó bây giờ lại có dịp được đem ra mổ xẻ…
Đáp lại Hàn Nhi cũng tặng ỗi bạn học sinh một cái cười cũng không chi là than thiện mấy. Suy cho cùng đã mất cái nguồn thu nhập ở đây rồi, vậy thì dại gì không thể hiện tính cách thật sự của mình ra chứ… Nó không dại gì mà khi người ta không ưa nó mà nó vẫn lại nhào vào thích người ta…
“Không được đâu... bạn mà về sẽ mất điểm thi đua đó”
Lệ Thi cuống quít đi theo kế bên, cố nói ra vài lí do để Hàn Nhi không bỏ về giữa chừng thế này...
“Không có tôi lớp vẫn đứng đầu đấy thôi”
“Không phải... bên A6 đang cố gắng để giành vị trí no.1 này lắm đấy, bạn mà bỏ về bữa nay thế nào A6 cũng giành hạng nhất cho coi”
A6...?? Hàn Nhi khựng bước chân nhớ đến chữ A6... nghe quen quen, thế rồi nó chợt nhớ đang điều gì đó và lại thản nhiên bước tiếp đi
“Khỏi lo đi, A9 chỉ có 1 người nghỉ học, A6 tận 2 người nghỉ... thế nên đừng làm phiền tôi nữa, bọn A6 không có cửa giành No.1 đâu”
Vừa kết thúc câu thì cũng đã đến cửa sau của trường. Cánh cổng bằng sắt được quét lớp sơn màu trắng tinh khôi... với đầy đủ hoa văn uốn lượn. Cũng như những học sinh khác, tháo balo rồi quăng mạnh sang phía bên ngoài cánh cổng, rồi Hàn Nhi nhảy lên bám vào cánh cổng để đu người và rồi nhanh chóng leo ra ngoài một cách dễ dàng
“Bạn đi thật sao?”
Lệ Thi đứng phía trong cánh cửa, gương mặt xụ xuống....
“Tôi đâu có nói đùa...”
Nó đeo balo xéo ngang vai rồi bắt đầu thế chạy lẹ... Từ khi vụ tông xe xảy ra, xe buýt là phương tiện đi lại hàng đầu của Hàn Nhi, thật bất tiện vì cứ chạy một chút là ngừng. Đến giờ cao điểm thì lại ngồi đợi trong vô vọng... nếu còn chiếc xe cũ thì nó lại có thể chạy vào trong các con hẻm nhỏ mà về nhà...
Cửa hàng buổi sáng vẫn còn khá vắng khách, bước vào trong quán, nó dáo dác ngó nghiêng khắp nơi, vẫn chưa có ai vào cả sao? thường thì Hàn Nhi không đến đây vào giờ này vì phải đi học, nên nó khá bất ngờ trước cảnh “nhà trống” thế này. Bước đến gần quầy thu ngân, nó chồm người lên để mò chìa khóa nhà bếp... Tay nó đưa qua đưa lại lần lượt các hộp đựng thì vẫn không thấy chiếc chìa khóa nào..... Cùng lúc đó, chị Châu từ trong bếp bước đi ra, trong bộ trang phục đầu bếp với chiếc tạp dề đen nay bị lấm bẩn bởi thứ bột màu trắng. À không, toàn thân đều bị dính bột, tay chị đang cố phủi phủi lại mái tóc cùng bộ đồ qua loa rồi ngước lên nhìn Hàn Nhi khiến nó vẫn trong tư thế chồm người, trơ mát ra nhìn cảnh tượng hùng vĩ này
“Sao giờ này lại đến đây, không đi học à?”
Ngước nhìn lên chiếc đồng hồ góc tường, chị Châu nhìn dảo mắt qua Hàn Nhi rồi tiếp tục chỉnh trang lại đầu tóc quần áo
“Không, em xin nghỉ....”
“Xin nghỉ....?”
Chị Châu gằn giọng....
“Cũng không hẳn là thế....”
Nhìn bâng quơ xung quanh, Hàn Nhi cố lơ câu hỏi của chị Châu bằng câu trả lời hờ hững rồi đánh trống lảng cho qua mọi chuyện. Đúng là đó giờ không có việc gì qua được mắt chị Châu, người mà ăn+ ngủ+ ở chung với nó hơn chục năm. Và người mà nó sợ nhất cũng chỉ có 2 người, một là chị Châu và 2 là Quân Như.....
Liếc xéo Hàn Nhi một cái sắc lẻm rồi chị Châu tháo chiếc tạp dề ra, đi vào phòng thay đồ
“Đợi chị chút.....”
“Hôm nay lại phải lên công ty rồi..... em biết không?”
Là giọng nói từ trong phòng vọng ra..... Thật là, thay đồ thì thay đồ đi chứ, sao lại có thể nói lớn như thế.
“Ra đây đi rồi nói.....”
Đáp lại câu trả lời cộc cằn của Hàn Nhi, chị Châu cũng im bặt đi...
Sau khi thay xong bộ đồ, chị Châu cùng nó bắt taxi đi đến khu chợ gần đấy. Đây không phải là một công việc lạ lùng gì nhưng nó đang thắc mắc bữa nay lại không phải là ngày mua nguyen liệu hay thứ gì mà tại sao lại phải đi mua đồ..... Chưa kịp thắc mắc hỏi thì chị Châu đã quay phắt sang hỏi
“Này, tối nay công ty phải chuẩn bị tiệc cuối năm, tất cả nhân viên các chi nhánh đều sẽ tập trung hết về công ty... mỗi chi nhánh phải chuẩn bị một loại bánh mới ra mắt.. “
Hóa ra đây là lí do mà chị Châu đòi bữa nay đi mua đồ. Công ty sao? Đó giờ nó chưa vào được công ty chính... mà thật ra đối với cửa hàng chi nhánh này mà nói, cũng nhờ hậu thuẫn của chị Châu mà nó được vào làm thôi... vậy thì làm gì có cửa àm ngước lên tận công ty chính kia..
“Thì sao....?”
“Nhóc làm bánh đại diện đi”
Nghe đến đây, Hàn Nhi có hơi phân vân. Chị ấy tự đào hố chôn mình sao? Nghĩ gì mà bảo đưa một đứa tay nghề non nớt như nó làm bánh đưa lên công ty chính? Những gì Hàn Nhi có cũng chỉ là sự sáng tạo trong phút chốc, nhưng có thể đó chỉ là vận may thôi...
“Chị đang nói cái gì đấy?”
“Chị bảo mày làm bánh đại diện cho cửa hàng này đi...”
“Thôi, cho nhờ đi, chị biết mình đang nói gì không”
Hôm nay cũng không phải là cá tháng tư, chị Châu có thể đang nói thật nhưng Hàn Nhi vẫn đang cố gắng phủ định dù rất thích, đối với Hàn Nhi, làm bánh là niềm đam mê, dồn tất cả tình yêu vào trong từng chiếc bánh. Tình yêu, đam mê thì không thiếu, hoàn cảnh nó bây giờ lại không liên quan gì đến việc này. Nhưng sao nó vẫn có cảm giác gì đó... bất an
“Quyết định rồi, cứ thế đi”
“Chị....”
Hàn Nhi quay nhanh sang chị Châu nhìn chằm chằm, gương mặt nhăn nhó. Phiên tòa quyết định, phản đối vô hiệu. Chị Châu thì đang ngước nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy thế Hàn Nhi cũng bực dọc thở hắt mạnh rồi nhìn sang hướng khác
“À mà... chuyện đó sao rồi? Tìm ra chưa?”
Chợt nhớ đến phong thư hôm bữa... cũng hơi tò mò, chị Châu lại quay sang nhìn Hàn Nhi
1 giây...
2 giây...
3giây...
BỐP!! Tọa lạc thằng vào đàu Hàn Nhi, một cú đánh phớt qua nhưng cũng hơi nhói nhói, nó ôm đầu, quay sang lớn
“Gì nữa đây?”
“”Gì nữa”??? Woaaa, hôm nay mày ăn gan hùm à, chị đang nói chuyện vói mày đấy..”
Chị Châu cười lên vài tiếng bất ngờ rồi nheo mắt nhìn Hàn Nhi, tay vỗ vỗ vào phía sau lưng nó.....
Mặt Hàn Nhi đang chau lại vì bực mình, khi nhớ lại câu hỏi lúc nay thì bỗng nhiên trầm lại, các cơ mặt dãn ra rồi thay vào đó là nụ cười bất cần
“Ra rồi, và đã tới nhà gửi giấy..”
Tay chị Châu vẫn còn đang gõ nhẹ vào lưng Hàn Nhi, nghe xong câu này, dường như có luồng điện chạy qua, chị Châu giật mình, vô ý đập một cái mạnh vào lưng Hàn Nhi khiến nó sặc sụa ho...
“Muốn giết người à...”
Nó huơ tay ra sau lưng, trợn mắt nhìn chị Châu. Chơi gì không chơi, ai đời chơi cái trò này chứ. Thật là.... mặt nhăn nhó khó chịu, tay Hàn Nhi vẫn đang cố với đến chỗ bị “ nội thương” lúc nãy
“Khoan đã...” - chị Châu la lên một tiếng thật lớn rồi gác tay xuống cằm, ra dáng vẻ một người thiểu não suy nghĩ “ gửi giấy sao??“....
Hàn Nhi ngệch mặt ra, mong chờ câu nói tiếp theo của chị Châu.. Đúng là gửi giấy.. vậy thì sao chứ? Nói đến đây, Hàn Nhi cũng cố thử ngồi suy nghĩ, lôi hết các kí ức trong quá khứ ra sắp xếp lại.... gửi giấy....
“QUÂN NHƯ...”
Rồi như trời đất khiến, cả hai hét lên thật lớn khiến chú tài xế taxi giật mình xém lạc tay lái... Cả hai nhìn nhau, ánh mắt sáng lên rực rỡ...
“Không phải đâu....”
Xua tay rồi Hàn Nhi bểu môi nhìn ra ngoài cửa sổ. Sao có thể là Quân Như được, không đời nào.. con bé này lại không hề biết chuyện giữa Hàn Nhi với gia đình...
“Này, chị chắc chắn là con bé đó... Nó là chuyên gia gửi giấy đấy thôi, từ hồi nhỏ đến giờ chắc vẫn còn thói quen đó..”
Chị Châu đắc ý
“Nó không hề biết chuyện của em...”
Hàn Nhi đang cố bào chữa. Thực ra thì nếu là con bé này thì cũng tốt nhưng như thế cũng sẽ có rất nhiều rắc rối giữa nó và Quân Như,,,
“Sao nhóc coi thường con bé thế... nó ghê gớm lắm đấy...”
“Thôi quên đi..”
Đã đến chợ rồi, nó bước xuống xe rồi đi vào chợ cùng với chị Châu. Đầu óc vẫn còn quay mòng mòng, nặng trĩu. Phải chi lúc này có ai đó để trút hết sự khó chịu này thì tốt biết mấy. Lê bước chân đi vô định suốt con đường dài của buổi chợ rồi ánh mắt nó nhìn thấy gì nó khiến bước chân nó cũng dừng lại theo...... Nó chăm chú nhìn mãi về hướng đó, là chiếc xe.. chiếc xe y hệt lúc nãy thấy gần cửa hàng... Rồi như có ai điều khiển, đầu Hàn Nhi quay mạnh về đắng sau, nhìn dáo dác xung quanh
“Không có ai....”
“Lầm bầm cái gì đấy, lại xem nguyên liệu mau đi”
Chị Châu đứng đằng trước chống hông, miệng lên giọng. Đến phát mệt với con nhỏ cứng đầu này. Sao cái gì cũng phải nói từng chữ nó mới chịu làm theo vậy chứ...
“Định làm gì đây?”
“Chưa biết...”
“Này, nhóc đang giỡn với chị à?”
“Em đâu rãnh, chị mau chọn lẹ đi còn về”
Hàn Nhi chau mày, đứng dậy bỏ đi ngó sang mấy quầy hàng khác. Món gì ư?? Đầu nó bắt đầu suy nghĩ mông lung. Món bánh theo tâm trạng có lẽ là món tủ của của nó. Tâm trạng?? Nó đứng lặng im, đầu bắt đầu mường tượng về hình dạng chiếc bánh. Ước lượng về tỉ lệ nguyên liệu và cả kích cỡ chiếc bánh. Tất cả đều hiện ra tất tần tật trong đầu....
Phải chi....
Chuyện mà nó đang đau đầu lại có thể dễ dàng giải quyết như chiếc bánh này. Chỉ cần bỏ ra một chút suy nghĩ là có thể có được một chiếc bánh mới...
Cuộc đời này mà cứ xài chữ “ phải chi...” thì sớm muôn gì nó cũng bị bắt nhanh về nhà....Đã quyết định rồi thì cứ theo quyết định đó mà làm, không có gì phải hối tiếc hay ân hận cả...
Ánh mắt....
Hàn Nhi quay phắt về hướng mà nó vừa có cảm giác. Rốt cuộc là có ai đang theo dõi nó đây. Là chủ nhân chiếc xe kia hay.... là gia đình nó. Cái cảm giác này, không phải bất an lo lắng hay sợ sệt, cảm giác này chỉ khiến nó cảm thấy tò mò một chút. Cả ánh mắt ấy cũng không phải lườm hay đe dọa mà chỉ đơn thuần là một cái nhìn giễu cợt.....
Cười...
Trên môi Hàn Nhi cũng nở một nụ nửa miệng cười đáp trả. Nó đã biết là ai rồi. Cái gì chứ việc theo dõi nó trong lúc này là đều không tưởng được. 5 giác quan của nó luôn hoạt động hết công suất....
“Mau đi, chị sẽ mua đủ nguyên liệu cần thiết, nảy ra ý kiến gì mới thì nhớ báo đó...”
Miệng thì nói nhưng mắt thì vẫn dán vào những quầy hàng bán nguyên liệu và dụng cụ. Thích làm bánh từ nhỏ, bây giờ chị Châu đã là chủ cửa hàng - chi nhánh một công ty lớn, nhưng người trong giới lại khó mà không trách cái tính hậu đậu của chị.... cũng giống như lúc Hàn Nhi bước vào cửa hàng, cảnh tượng hùng vĩ ấy đã diễn ra...
“Thế thì chị cứ mua trước đi, em có việc bận, tối em sẽ ghé cửa hàng để làm..”
Nói rồi Hàn Nhi đeo gọn balo vào vai phóng nhanh ra khỏi con chợ đó. Chị Châu chỉ còn nước ngán ngẩm lắc đầu nguầy nguậy trước cái chân bay nhảy của Hàn Nhi..
Cách đó không xa...
Bốp.. bốp..
Hai cú đánh liên tiếp tọa độ lên đầu Dương Phong khiến tóc hắn bây giờ khá là rối. Gương mặt nhăn nhó vô số tội ngước lên nhìn hai người anh của mình..
“ Tưởng gì ghê gớm lắm, hóa ra mày bảo tụi anh chơi trò rình mò thế này à?”
“Thằng nhóc này, mày kêu anh mày đang bận thế này đi làm cái trò nhảm nhí này sao?”
“Anh mà bận cái gì?”
“Tội mày còn chồng chất, đừng có mà lảng sang chuyện anh mày..”
Chỉ im lặng và không nói gì, Dương Phong chỉ ngồi xoa xoa cái chỗ vừa bị đánh. Cái mà hắn muốn đâu phải là thế này... Chết thiệt, đã không thu hoạch được gì mà còn bị chịu đòn thế này...
“ Hàn Nhi, rốt cuộc cô là cái quái gì vậy chứ....?
Dương Phong vò đầu, hắn uống một ực hết ngụm thứ nước cocktail màu xanh rồi chống tay lên bàn một cái thật lớn khiến cho khách hàng xung quanh ai cũng quay sang nhìn. Lạc Thiên và Khang Luân lúc này chỉ vò nhẹ đầu rồi làm vài hành động tỏ ra như không quen biết Dương Phong....
Một ngày trôi qua khá lặng lẽ..
9h tối Hàn Nhi có mặt tại quán. Vì gần noel nên khách hàng khá đông, chọn một góc khuất ngay chiếc cửa kính được treo rèm màu tím nhẹ nhàng, trên tay cầm một ly cà phê nóng hổi, ngồi nhâm nhi tại góc quán… Không vào bếp mà Hàn Nhi lại đóng vai một khách hang để tận hưởng cái phút giây rảnh rỗi hiếm hoi này vì that65 sự thì đằng nào lát nữa nó sẽ “ dính” với cái bếp ấy đến sang hôm sau…
Ánh mắt đăm chiêu cứ nhìn mãi về một hướng khiến bất kì người khách nào đi ra đi vào cũng phải ngoáy lại nhìn, không phải chuyện gì to tát lắm, chỉ là trên bàn nó hiện giờ có khoảng 7-8 chiếc tách cà phê. Qủa thật Hàn Nhi đã uống rất nhiều rồi. Cứ hết một ly là nó lại vô thức đi rót tiếp một ly khác. Nhân viên cũng không ai có thời gian để lại hỏi thăm chuyện gì. Chỉ đơn giản là 2 tiếng trôi qua, trên chiếc bàn không những ngổn ngang những chiếc tách cà phê rỗng mà còn những tờ báo khoanh tròn bất định….
Sau khi nhân viên đã về hết. Hàn Nhi mới uể oải xách chiếc balo nặng nề vào trong bếp. Ai ngờ rằng rãnh rỗi cũng khó chịu đến vậy. Cả năm qua nó cứ chạy theo cái nếp sống hối hả của cái thành phố này mà vô tình quên đi mất cái cách nghỉ ngơi vốn có, chỉ mới ngồi thong thả ung dung có 2 tiếng mà người nó bây giờ cứng đờ, hoạt động khó khăn
Vừa bước vào bếp, chị Châu đã đưa cho nó một quyển sổ, nó vội vàng cầm ngay lên với ánh mắt tò mò, lật ngay mấy trang đầu
“Em không làm..”
Nhanh tay nó quăng thẳng cuốn sổ nằm ịch trên bàn, gương mặt nó đăm chịu khó tả
“Này, nhóc đừng giỡn…”
“Em không giỡn.. chị nghĩ sao mà lại kiu em làm những loại bánh này…”
“Chứ giờ em ngĩ đi, kế hoạch hay bản phác thảo đến cả nguyên liệu mà em còn chưa biết thì làm sao ngày mai làm kịp”
“Em làm đó giờ ở đây mà chị vẫn chưa hiểu được em sao… thôi bỏ đi, em không làm…”
“Chị không thích phải nói nhiều lần đâu đấy”
“Về đây…”
Nói rồi Hàn Nhi lại xách chiếc balo vào vai và bỏ ra ngoài bếp. Ép buộc một người như nó làm theo ý người khác là một chuyện không thể. Thế mà cả người hiểu nó nhất lại làm việc này. Khiến Hàn Nhi cảm thấy khó chịu…
“Được rồi được rồi, làm gì tùy ý cô nương… nhưng chị vẫn sẽ để cuốn sổ ở đây cho em tham khảo đấy….”
“Thôi khỏi, đem về đi.. để đây them vướng tay chân”
Thái độ bực bội, Hàn Nhi vừa bước đến vạch ngăn cách giữa căn bếp và quầy hàng thì chợt khựng lại bởi câu nói của chị Châu. Nó trả lời một cách vội vàng rồi dùng ánh mắt sắc lẻm lườm chị Châu một cái và bước trở lại vào bếp....
Nó loay hoay gom một số dụng cụ cần thiết. Chỉ là lấy theo cảm tính thôi chứ thật sự Hàn Nhi vẫn chưa biết mỉnh sẽ làm cái gì....
Mệt mỏi....
Chị Châu vừa từ ngoài quầy hàng bước vào thì lắc đầu khi nhìn thấy Hàn Nhi gục dài trên bàn bếp. Rồi sau đó, một nụ cười nở nhẹ trên môi chị. Chị biết thế nào là cuộc sống trong ngồi nhà đó. Không xấu xa, không khắc nghiệt, không âm mưu nhưng lại khiến con người ta phải trỗi dậy vì cái quyền tự do đối với cuộc sống này. Và vì chị cũng đã từng lâm vào tình trạng thế này nên bây giờ giữ Hàn Nhi ở lại nơi này là một việc làm tốt nhất cho tâm trạng nó bây giờ...
Đi lại vuốt nhẹ vài sợi tóc xõa nhẹ xuống khuôn mặt nó. Chị Châu cười hiền rồi quay sang với nhẹ chiếc tạp dề vắc sau cửa rồi choàng lên người Hàn Nhi..
“Nhóc, em chịu được thế này cũng là chuyện thần kì rồi đấy.. Không như chị…”
Nói rồi chị Châu mặc chiếc áo khoác nâu sậm dài đến đầu gối rồi bước ra khỏi quán. Đêm nay có lẽ Hàn Nhi sẽ ở lại đây nên chị không khóa cửa... chỉ để lại tờ giấy nhắn màu xanh dán trên chiếc tủ động góc tường...
12 năm trước
Ồn ào...
Xôn xao...
“Nếu con đã nói thế thì từ mai con không cần ở lại căn nhà này nữa”
Một câu nói nhẹ nhàng cất lên nhưng lại khiến căn phòng rộng lớn động ngịt người phải nín thở. Như thế có hơi quá đối với một đứa bé 12 tuổi hay không nhưng lời đã nói ra thì không thể rút lại... Cả căn phòng đầy ắp người quay sang nhìn nhau ồn ào....
Minh Châu - cô bé 12 tuổi cũng là nhân vật chính của lời nói vừa rồi thì như bị đông cứng. Gương mặt đổi sang nét gì đó hỗn loạn, hoảng sợ. Lỗ tai cảm thấy lùng bùng khi cố đẩy ra những từ ngữ vừa rồi không cho vào đầu. Còn Hàn Nhi thì lại sượng cứng người. Đôi mắt đen láy láy to tròn nhìn trâng trâng người đàn ông lịch lãm mà nó thường hay gọi là “ ba” kia...
Mỉm cười....
Hàn Nhi vội quay đầu về phía khả nghi.. Rõ ràng vừa rồi có ai vừa mỉm cười. Một nụ cười mỉa mai, đầy ẩn ý, như muốn biểu lộ cái niềm vui trước câu nói vừa rồi. Cái câu nói mà khiến mọi người vừa sửng sốt ấy mà lại có một nụ cười hiện diện.. khiến nó càng cảm thấy bất an quay đầu sang đủ phía để cố tìm được chủ nhân của nụ cười vừa rồi.
“Khoan.. khoan đã”
Là giọng của Quân Như. Bây giờ nhỏ mới thật sự lên tiếng nhưng gương mặt dường như cắt không còn giọt máu, giọng thì lại yếu ớt run run. Qủa thật lúc này nhỏ rất sợ, vốn là một đứa bé hiền lành mà bây giờ lại phải lên tiếng chống lại ba nó - ông Trương... Ánh mắt cầu khẩn, nó ngước lên nhìn rồi trong phút chốc nó lại cúi gằm xuống đất..
“Chuyện... chuyện này không thể được... đâu ạ..”
Vẫn cố nói ra những lời trong suy nghĩ nhưng giọng con bé càng lúc càng nhỏ dần... hai đôi bàn tay nhỏ xíu đan chặt vào nhau..
“Thôi, ông Trương à, không sao đâu, đừng làm bữa tiệc mất vui chứ”
giọng nói của ông Huỳnh - chủ tịch khu thương mại lớn tỏ vẻ thấu hiểu, thật sự thì cũng không to lớn gì lắm. Chỉ là con nít với nhau thôi mà... Nhưng lời nói vừa dứt thì con gái ông ta - cô bé bị thương ngay cánh tay do trò đùa hơi quá của Minh Châu liền khóc ré lên như cố tỏ vẻ phản đối lời nói vừa rồi của người cha.....
Ngay cả cái tia hy vọng vừa chớm nở chưa kịp mừng thì lại tan tành ngay trước mắt. Nỗi tức giận hiện rõ lên khuôn mặt Hàn Nhi... nhưng xen lẫn vào đó lại là những giọt nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt hồng hào kia.. Thật khiến người ta bực mình...
Cả Hàn Nhi, Quân Như và Minh Châu đang cùng có chung một suy nghĩ... Cả 3 từ thái độ ngạc nhiên ban đầu giờ lại quay sang hiềm khích và tặng cho cô bé kia những cái nhìn không thân thiện...
“ông Trương....”
giọng Hàn Nhi hét lớn. QUả thật không thể chịu đựng nổi. Chỉ vì vết trầy như thế mà lại đuổi một người trong nhà ra ngoài sao. Nếu và vết trầy nhỏ thế thì nó cũng làm được...
Chụp vội chiếc ly rượu đã uống hết trên bàn kế bên. Hàn Nhi huơ tay đập bể rồi dùng miếng thủy tinh nhọn hoắc kéo một đường trên cánh tay mình.. Dài ngang bằng vết thương của cô bé kia khiến mọi người đều tròn mắt. Những người tham dự buổi tiệc. Từ những cô gái đến cả những phu nhân đều phải hét toáng lên....
“Hàn Nhi, con đang làm gì vậy hả?”
“Vậy là huề rồi chứ gì? ông đừng có mà bắt chị Châu của tôi ra khỏi nhà vì cái vết thương vớ vẩn đó. giờ tôi cũng đã bị thương rồi, chuyện này nên chấm dứt thôi”
Một nụ cười bất cần hiện ra trên gương mặt cô bé 6 tuổi.... Rồi sau đó nó đã ngất xỉu vì mất máu quá nhiều...
“Chị Nhi...”
“Hàn Nhi....”
Mọi thứ đều đen ngòm nhưng lại nghe rõ âm thanh xung quanh mồn một... Ồn ào quá... cả căn phòng ồn ào lên. Mọi người đều chen chân nhìn vào cái khu vòng tròn đông kịt người giữa nhà..
Đây là lần đầu tiên nó nổi loạn....
Ánh sáng...
Lim dim mở đôi mắt. Trước mặt nó bây giờ là một màu trắng... với những chiếc đèn nhỏ trên trần... Nhìn đăm đăm một ngồi rồi dường như cảm thấy có gì đó đè nặng ở phía cánh tay. Cánh tay nó bị băng bó trắng bóc, nặng nề...
Sượt...
Hươ tay ngồi dậy nó định leo xuống giường thì bất chợt đụng vào Quân Như, con bé nằm gục phía bên mép giường. Thiệt, cái giường thì rộng thênh thang mà nó lại ngồi dưới đất thế kia... Mỉm cười nhẹ rồi Hàn Nhi nhẹ nhàng bước xuống giường, đưa mắt ngắm nhìn xung quanh. Đây chính xác là căn phòng của nó.
Một căn phòng khá rộng với nhiều đồ vật, nhưng vẫn chỉ với một gam màu trắng độc nhất... Một căn phòng đáng mơ ước đối với nhưng cô cậu bé cùng lứa tuổi với nó lúc bấy giờ nhưng đối với Hàn Nhi thì tất cả không có giá trị gì khi mà những thứ đồ vật đó lại chứa những kỉ niệm mà nó không bao giờ muốn nhắc đến nữa....Chỉ đơn giản là nó sợ cái cảnh một mình trong căn phòng rộng lớn như thế mà thôi....
Nó thật sự có tài... có tài từ lúc còn nhỏ xíu, lúc 3 tuổi. Có lẽ chính Hàn Nhi là người đã bị lây cái tài đó bởi Minh Châu - một người chị hơn nó 6t, là con gái của một đầu bếp trong nhà Hàn Nhi.. Người đầu tiên cùng Hàn Nhi quậy phá và chỉ Hàn Nhi làm từng mẻ bánh...
“Chị.. có thấy chị Châu ở đâu không?”
Đang một mình bước đi trên con đường dài dãy hành lang, Hàn Nhi đưa tay lên nắm lấy chiếc tạp dề của một chị giúp việc trong gia đình rồi nhẹ nhàng hỏi với đôi môi nhợt nhạt, mấp máy những từ ngữ lúc rõ lúc không...
Ngập ngừng một chút rồi chị giúp việc lại tươi cười:
“Chắc con bé đi đâu đó hoặc là trong bếp rồi, tiểu thu có cần gì không ạ?”
“À vậy ạ? Em cảm ơn…”
Nói rồi nó bỏ chạy nhanh về hướng căn bếp ở khu nhà kế bên. Nói là chạy nhanh nhưng thật chất vẫn là những bước đi khập khiễng rồi những tiếng thở dốc. Ai ngờ chỉ là một vết thương trên tay mà lại rút của nó nhiều sức lực thế này. 6 tuổi, một độ tuổi chưa nắm bắt được mọi chuyện, chưa nhận thức được hành động của mình. Sau những việc nguy hiểm này mà nói… Hàn Nhi vẫn chỉ là một cô bé mà thôi…
“Tiểu thư, sao cô lại ở đây, bà chủ mà thấy thì la chúng tôi mất”
Vừa bước chân vào căn bếp rộng lớn, Hàn Nhi đi khắp mọi nơi cố tìm cho được người mình đang cần tìm. Bước chân nó khựng lại sau khi nghe tiếng gọi của một cô đầu bếp…
“Cô ơi, cô có thấy chị Châu đâu không? Rốt cuộc thì chị ta đang ở đâu vậy nhỉ?”
Hàn Nhi đưa tay còn lại lên gãi đầu, mái tóc rối tung cả lên. Ánh mắt nó vẫn cố tìm kiếm xung quanh…
Im lặng…
Xung quanh chỉ còn tiếng bát đũa va vào nhau, hay tiếng chiên xào của những đầu bếp khác, tuyệt đối lại không nghe được câu trả lời cho câu hỏi vừa rồi… Nó ngước lên nhìn cô đầu bếp…
Nước mắt..
“Chị Thanh (mẹ Minh Châu) cùng con bé Minh Châu đều bị đuổi đi hết cả rồi”
Câu nói vừa rồi như một đòn chí mạng ập xuống người Hàn Nhi…
Bị đuổi đi…??
Nó không nghe lầm chứ…??
Sao lại có chuyện như thế…?
Đáng lẽ chị ấy phải chờ nó đến chứ. Nó sẽ giúp chị giải quyết chuyện này cơ mà. Sao chị ấy lại bỏ đi. Chẳng lẽ đến cái vết thương này mà cũng không giúp được gì sao?
Hàn Nhi đưa nhẹ cánh tay bị băng đó nặng trịch của mình lên, nhìn chăm chăm vào nó.. “Tại sao mày lại không giúp tao…” – 6 tuổi, vẫn chỉ là một lứa tuổi chưa hề biết đến việc kìm nén cảm xúc. Ngồi phịch xuống nến bếp, nó nấc lên thành từng tiếng nghẹn ngào..
Khóc….
Tiếng khóc to hơn…
Hình ảnh một cô chủ bé nhỏ ngồi thụp xuống nền đất khóc như thế này khiến mọi người trong bếp đều ngưng việc làm và không khỏi kìm được nước mắt. Tất cả mọi người ở đây.. đều chứng kiến Hàn Nhi sinh ra và lớn lên. Đều chứng kiến cảnh 2 đưa nhỏ vui đùa chơi cùng nhau. Những kỉ niệm đáng yêu về người chị tràn về trong ký ức của 1 cô bé 6 tuổi…
Chị Châu giúp đỡ Hàn Nhi rất nhiều, tập đi cùng nó, bảo vệ nó khỏi những con chó hung hãn trong cái ngày đầu tiên 2 chị em trốn nhà đi chơi. Nhưng giờ đây….
Đau quá!!
Vết thương ấy bây giờ lại nhói lên…. khiến đôi mắt Hàn Nhi cứ nhíu lại nhìn nhìn vào cánh tay trắng xóa ấy rồi lại khóc lớn hơn. Thật sự rất đau
Lần thứ hai, Hàn Nhi cảm nhận được nỗi đau tinh thần và thể xác thế này, sau lần ba nó…mất
Không..
Không phải…
Mọi người chắc hẳn đang đùa. Chị ấy đâu thể nào rời khỏi đây được..
Như sực tỉnh người, Hàn Nhi xoay ra nhìn trâng trâng ngoài cánh cổng trắng to lớn phía xa xa. Rồi bật người đứng dậy như một cỗ máy, nó chạy ùa ra ngoài cánh cửa với một mắt không cảm xúc nhìn trâng trâng mãi về cái hướng xa xăm đó.. Đôi mắt vẫn còn ứa đọng những giọt lệ long lanh như hòa cùng với ánh nắng vàng hoàng hôn rực rỡ…
Miệng không ngừng kêu gọi tên người chị than thiết của nó. Cả nhà bếp cũng tán loạn mà chạy theo. Vốn là một đứa bé hiếu động lanh lẹ, mọi người đều biết rõ tính ương bướng của Hàn Nhi thế nên không ai chạy đến giữ nó lại. Chỉ là đơn thuần mà chạy theo sau lưng canh chừng....
Tiếng khóc càng lúc hòa lẫn vào giọng nói khiến tiếng gọi càng lúc càng nhạt nhòe đi, không nghe rõ được chữ nào. Tại sao? Sao cánh cửa ấy lại xa vời đến thế. Đôi bàn chân trần nhỏ xíu chạy mãi trên nền đất được lát đầy sỏi.. Chạy mãi và không bao giờ đến được cửa ra….
“Chị Châu…..”
RẦM!!!... CHOẢNG…. XOẢNG….
Choàng tỉnh sau hàng loạt tiếng động vừa rồi. Hàn Nhi đưa tay lên dụi mắt, đôi mắt mở lờ mờ nhìn xuống đất. Những cái muỗng, thau hay tô đa số đều nằm rạp dưới đất.. Chắc là do lúc nãy tay nó huơ trúng. Sau khi thấy được cảnh tượng đó, đôi mắt nó mở to tròn, như đã tỉnh giấc hoàn toàn. Choáng váng…
“Chị Châu??”
Buộc miệng nói ra những tư ngữ cứ vang lên mãi trong đầu. Hàn Nhi mỉm cười, một nụ cười bất cần…
Chống hai tay lên bàn, đôi bàn tay ôm nhẹ đầu mình, nụ cười ấy vẫn còn hiện diện trên môi….
“Tâm thần à, khi không ngồi cười một mình?”
Một giọng nói chứa đầy sự mỉa mai vang lên ở phía bên cạnh. Dừng ngay việc đang làm, Hàn Nhi quay phắt sang phía bên cạnh.
Gương mặt biến sắc và chuyển dần sang trạng thái nhăn nhó, đôi mắt thì lại giựt giựt như lại có thể cảm nhận được dòng diện chạy qua..
Rồi đến lúc gương mặt dãn ra, trở lại bình thường. Hàn Nhi vội nhíu đôi mày ngước nhìn xung quanh, nhìn lên cả đồng hồ. Rõ rang vẫn là căn bếp của cửa hàng. Và bây giờ là 12 giờ mấy khuya rồi. Sao tên khốn đó lại ở đây??!?!!!
“Cậu đang làm cái gì ở đây vậy hả?”
Hàn Nhi nhìn ra ngoài phía cánh cửa. Càng ngạc nhiên hơn là cánh cửa vẫn còn mở, đèn bên ngoài sảnh thì lại sáng trưng. Đúng là nó đã ngủ quên Nhưng chị Châu, chẳng lẽ chị ấy lại không khóa cửa... tên này....
“Cậu bẻ khóa à?”
Choáng với câu hỏi vừa rồi, Dương Phong đứng im như trời chồng, hắn đang cố thích nghi với câu hỏi đậm đặc bản chất “thơ ngây” vừa rồi
“Cô coi tôi là thứ gì hả?”
“Chứ sao lại vào được đây?”
“Nghĩ theo cách đơn giản nhất đi...”
Dương Phong ngồi quay mặt về phía Hàn Nhi, tay chống lên thành bàn tựa nghiêng đầu, gương mặt tỏ đầy vẻ thách thức cùng một nụ cười nửa miệng lúc nào cũng hiện diện...
Tên này lúc nào cũng làm trò khiến Hàn Nhi muốn nổi điên lên. Như lúc này đây, với cái mặt đó chỉ khiến Hàn Nhi muốn tống khứ hắn ra khỏi chỗ này...
“Cậu về đi, tôi bận lắm”
“Bận chỗ nào, tôi thấy cô vừa ngủ đấy thôi”
“Thì bây gờ bắt đầu bận đây...” - Hàn Nhi đứng dậy lụm những chiếc thau, nồi bị rớt dưới đất lên rồi tiến thẳng đến chỗ Dương Phong đang tựa ngồi “ tránh ra đi, vướng quá” - thì ra là phía sau lưng Dương Phong là bồn nước. Hắn nhanh chóng đứng dậy ngay khi Hàn Nhi vừa sấn tới...
“Vậy thì tôi cũng bận..” - Nói rồi Dương Phong khum người xuống chân chiếc ghế, xách lên một túi nilon to tướng, miệng nhoẻn cười “Ăn khuya” - hắn hất chiếc cằm lên, tỏ ý hỏi Hàn Nhi có đồng ý hay không.
Nhưng không đợi câu trả lời, Dương nhanh đi đến khu bếp và cởi vội chiếc áo vest khoác bên ngoài... Nới lỏng chiếc ca ra vat ra, đến chiếc nút áo ở cổ cũng được tháo ra, hai tay áo được sắn lên nhanh chóng.. Thật lạ là Hàn Nhi không thể rời mắt khỏi những hành động này
Áo vest...???
Tên Dương Phong này mặc áo vest sao? Vẫn còn là học sinh lớp 11 cơ mà...
Đột nhiên Dương Phong quay qua nhìn nó, khiến Hàn Nhi không kịp trở tay, Dù suy nghĩ như ánh mắt vẫn dán về phía Dương Phong.. Aish.. thật mất mặt, nó bối rối loay hoay rửa tiếp đống nồi...
Từ nụ cười tươi bình tường, gương mặt hắn bỗng trở nên nghiêm nghị rồi nơi khóe môi lại xuất hiện nụ cười bất-bình-thường, đểu giả... khiến Hàn Nhi lạnh gai sống lưng
“Gì đây? Cảm động quá à?”
Câu nói khiến Hàn Nhi choàng tỉnh, nó vẫn tiếp tục công việc đang làm nhưng giọng nói thì nghiêm nghị, đanh lại hẳn
“Còn nói nhiều thì đứng trách tôi”
Qủa thật nó cũng đang rất đói, đó là lí do nó không đuổi tên này ra khỏi đây... Dù gì hắn cũng đem đồ ăn đến, và nó thì đang bận với việc của mình..
7h tối...
“ Cô ấy chưa đến..”
“Vậy ráng canh cho cẩn thận đấy”
Kết thúc cuộc đàm thoại, chiếc thoại bị quăng sang ghế kế bên. Dương Phong ngả người sang phía sau ghế.. Ngồi đây cũng hơn 2 tiếngrồi, người cứng đờ. Hắn đang làm cái trò ngu ngốc gì thế này, tại sao lại ngồi canh chừng cô ta vậy chứ..... Aishhh, Dương Phong vò đầu, dạo này hắn có nhiều hành động mà bản thân nhiều lúc còn không hiểu được...
9h tối
“Cô ấy đang vào cửa hàng”
“Được rồi, cảm ơn anh....”
Lần này thì hắn nhẹ nhàng hơn, chạy xe về mép bên lề đường, đối diện với nơi mà Hàn Nhi đang ngồi...
Hàn Nhi....
Chẳng rõ từ lúc nào mà trong đầu hắn lại lấy cái tên này ra làm lí do để thay đổi nếp sống thường ngày của mình. Chẳng biết từ lúc nào trong đầu hắn chỉ tồn tại mỗi cái tên này...
Mọi rắc rối xảy ra, sự thay đổi trong cái suy ngĩ của hắn, tất cả nguyên nhân đều là do cái người tên Hàn Nhi này
Phải chăng Dương Phong đã quá dễ dàng khi thích một người mà ngay cả cái ấn tượng đầu tiên cũng không thấy. Phải chăng hắn vẫn luôn nói, gu của hắn là mẫu người con gái hiền lành lãng mạn, một người có thể đáp lại tình cảm của hắn theo lối hoàn hảo nhất hay sao?. Nhưng tại sao bây giờ, ánh mắt hắn lại mãi chỉ nhìn mỗi người con gái tên là Hàn Nhi kia....
“Bụng cô ta là loại không đáy chăc, cà phê mà có thể uống nhiều như vậy sao?”
Gương mặt Dương Phong chợt nhăn nhó khi nãy giờ cái cảnh mà Hàn Nhi đứng lên đi rót cà phê đập vào mắt hắn gần chục lần. Đó giờ hắn chưa hề tiếp xúc với loại người nào lạ như thế này. Mọi điều Hàn Nhi làm đều đập vào mắt hắn, và mỗi lần như thế lại khiến hắn tò mò rốt cuộc thì Hàn Nhi là người như thế nào. Từ cách ăn nói, hành động, đến cả các mối quan hệ xung quanh đều có chút gì đó mâu thuẫn với nhau... Và quan trong là tại sao hắn lại “dính” đến loại người này....
Mắt Hàn Nhi vẫn dán vào những tờ giấy báo để chồng chất lên nhau trên bàn. Bàn tay cầm bút đỏ khoanh gạch vô định, lâu lâu bàn tay còn lại cầm ly cà phê lên nhâm nhi, nhưng có lúc lại uống ừng ực khiến cho đôi mày Dương Phong càng lúc càng chau lại như dính vào nhau.
Hắn từng thấy bao nhiêu cô gái chẳng dám uống thử dù chỉ một ngụm cafe vì lo lắng cho cái nhan sắc của mình vậy mà cái người ngồi trong quán đằng kia lại chẳng mảy may quan tâm đến cái bề ngoài ấy. Chẳng có cái chút gì xinh xắn thế mà lại còn dám như thế....
“Uống cafe gì mà cứ như uống nước lã thế kia”
Lại một câu nói thốt ra trong vô thức...Hắn thật sự lo lắng, uống như thế thì đến bao tư thép cũng không chịu nổi mất thôi
“Aishhh. thật là,...”
Bất lực ngồi sau lớp kính dày cộm, cánh tay hắn đập mạnh vào chiếc ghế bên kia...
Khực....
Có cái gì đó khiến Dương Phong dừng ngay cái hành động của mình lại, cái cảm giác thật là bất an. Quay nhẹ nhàng sang nhìn thì hắn giật mình khi thấy Hàn Nhi đã ngước đầu lên và đang nhìn về phía hắn.. Dương Phong cực kì hốt hoảng và hoang mang, nhưng lại cố trấn an bản thân bằng cách tự nhủ lớp kính của chiếc xe này thì làm sao mà bên ngoài có thể nhìn thấy được bên trong...
Nhưng có vẻ cách trấn an đó vẫn không hiệu nghiệm khi Hàn Nhi chợt nhíu mày thì đôi mày Dương Phong cũng tự cong lại theo. Mọi hành động diễn ra trên gương mặt Hàn Nhi đều được Dương Phong coppy lại hoàn toàn. Nhìn thấy không? Rốt cuộc thì cô ta có nhìn thấy không vậy chứ?? Kì này thì Dương Phong cực kì hoang mang, hoang mang tột độ..
Rồi đột nhiên từ từ đứng dậy, từ từ bước về phía Dương Phong, lại gần phía tấm kính cửa của hàng hơn. Mặc dù cách nhau tận 2 lớp kính nhưng nếu cứ cái đà này chẳng mấy chốc 2 người này chỉ còn cách nhau chưa đầy 2 mét khiến Dương Phong chỉ còn cách bất động, chăm chú theo dõi từng hành động của Hàn Nhi mà mồ hôi cứ túa ra xối xả..
Lâm vào cái tình huống này thì con người ta thường làm thế nào đây??
Còn mải mê suy nghĩ về kế sách đối phó thì Hàn Nhi chợt đưa gượng mặt về sát lớp kính, cả hai mắt nheo lại nhìn về phía Dương Phong
Huh??...
Sau hàng loạt hành động vừa rồi, Dương Phong vẫn còn chưa dám tin vào những gì mình thấy. Tim hắn ban đầu còn đập mạnh như đang đào một cái lỗ trong lồng ngực mà nhảy ra ngoài. Vậy mà trong tích tắc những hành động đó lại khiến hắn không nghe được nhịp đập nào trong cơ thể mình nữa
Vài đường cơ mặt nhăn nhó dến độ “ hoàn hảo”, Dương Phong “thả” đầu mình bất định rơi xuống cái vô lăng và liên tiếp đập vài cái vào đấy. Tại sao hắn lại làm cái trò này. Tại sao hắn lại lâm vào cái cảnh đáng ghét này... Chỉ đơn giản là theo dõi thế này mà đã khiến Dương Phong phải bao lần thót tim. Giờ thì hắn đang thật sự tò mò không hiểu những người phạm tội thì sống bằng cách nào đây...
Tình yêu thường khiến con người ta thay đối
Câu này thật đúng khi đang trong tình huống này...
Mặc bộ đồ vest khó chịu, thật khó vận động. Dù rằng đã cởi bỏ chiếc áo vest bên ngoài, chỉ còn chiếc áo sơ mi được tháo nút và chiếc cà vạt xanh đậm với hoa văn trang nhã được nới lỏng nhưng vẫn khiến Dương Phong không thoải mái. Tầm vài phút sau, chiếc cà vạt cũng ngiễm nhiên nằm chung một góc với chiếc áo khoác vest kia
“Này mặc vào đi”
Giọng Hàn Nhi vừa cất lên, Dương Phong đã vội quay nhanh sang. Cái tạp dề sẵn trớn bay thẳng đập vào người Dương Phong. Cũng may hắn nhanh tay chụp lại, nếu không thì chắc hẳn chiếc tạp dề này cũng đã an tọa trên sàn
“Thanks”
Nở một nụ cười cảm ơn, Dương Phong nhanh tay mặc nhanh vào rồi cột lại. Mọi hành động đều nhanh thoăn thoắt khiến Hàn Nhi lại ngẩn người. Thông thường đối với con trai, họ không hứng thú với việc bếp núc cho lắm thế nên tất nhiên những việc dại loại như mặc tạp dề thế này thường gây khó dễ, sẽ mất khá nhiều thời gian. thế nhưng đằng này lại khác, và quan trọng đối tượng lại là Dương Phong nên Hàn Nhi ngạc nhiên hơn. Trong đầu đã nghĩ rằng sẽ xảy ra vài cuộc trnah cãi nào đó, thế nhưng lại không có gì xảy ra
“Cô nhìn cái gì?”
“Thế sao cậu lại nhìn tôi”
“Cái gì?”
“Phải nhìn tôi thì cậu mới biết tôi đang nhìn chứ” - Nó cố cãi lại, với một chất giọng ngang ngang, giọng không cao lên, mà cũng không trầm xuống càng khiến Dương Phong thêm bực mình...
“Woa... quả thật không thể nói chuyện được bình thường với cô”
Nheo đôi mắt lại, Dương Phong nhìn thẳng vào Hàn Nhi rồi lắc đầu. Qủa thật không thể ngờ rằng cô gái này lại có thể tráo trở đến thế. Đã nhìn người khác, rồi khi bị phát hiện lại còn hỏi cắc cớ, đúng là có tài năng khiến người khác bực mình mà... Woa, không thể ngờ....
“Thế thì đừng nhìn nữa..” - Nhanh chóng Hàn Nhi quay trở lại làm việc của mình. Vẫn còn mấy chiếc thau chưa rửa xong....
“Đừng mơ...”
Gương mặt lộ rõ vẻ tức giận sau câu nói vừa rồi. Chỉ để lại tiếng “hừ” rồi xoay tấm lưng về phía Hàn Nhi, hắn tiếp tục làm công việc của mình. Tráo trở.. tráo trở hết sức.
Từng hành động của hắn từ sau câu nói vừa rồi đều phát ra tiếng động của sự bất mãn. Dùng hết sức đối với mọi việc, mạnh tay đối với mọi thứ, tiếng ồn từ chiếc chảo va chạm với bêp, rồi tiếng muỗng đũa va vào chiếc chảo... đến cả khi dọn thức ăn ra bàn cũng phát lên tiếng ồn cộng cả thái độ bất mãn hiện ra cả trên gương mặt kia khiến Hàn Nhi chỉ còn nước ngán ngẩm, đứng khoanh tay rồi thở dài
“Đồ con nít”
“Thế thì đừng ăn”
“Tôi chưa từng nói là sẽ ăn”
“Thank you”
Dương Phong nhấn mạnh từng âm, từng chữ, đôi mắt đanh lại nhìn vào Hàn Nhi rồi ngồi vào bàn ăn món mì của mình..
Vẻ mặt vẫn điềm tĩnh nhưng giọng nói thì lại cáu gắt đến kì lạ, thật sự thì bây giờ nó rất đói, và ngoài cái món tên kia vừa nấu thì trong bếp chỉ toàn những nguyên liệu và các loại thức ăn ngọt dùng để làm bánh. Nó đi sang phía bàn đối diện, tay cầm cuốn sổ ban nãy chị Châu để lại rồi dán mắt vào đó cho quên đi cái đói...
Ọt...
Đáng lẽ nó nên đi ra ngoài sảnh mà ngồi để tránh thấy cái mặt thằng nhóc kia. Thế mà chẳng biết thế nào mà lại ngồi phía đối diện và... Chuyện gì đến nó sẽ đến.
Cái bụng đáng ghét phản chủ. Lại kêu vào cái lúc này khiến tên Dương Phong đang ăn ngon lành mà khựng người lại ngước lên nhìn Hàn Nhi, rồi cầm chiếc nĩa hươ hươ trước mặt nó cười khiêu khích. Rõ ràng mọi ai cũng đều thấy rõ, cái tên này đang muốn gây sự. Để lại ánh mắt lườm mạnh dữ dội xé toang cái bầu không khí kia. Hàn Nhi lấy cuốn sổ đưa lên cao tránh ngay tầm mắt mình với Dương Phong... Thật là mất mặt trong cái tình huống này, cho dù là người có điềm tĩnh cách mấy cũng chĩ muốn đào hố, nhảy xuống rồi nhanh chóng lấp hố lại..
“Này, ăn đi”
Phì cười rồi nhanh chóng, Dương Phong đẩy đĩa mì còn lại sang cho Hàn Nhi...
“Không cần đâu” - vẫn ngoan cố
“Thật hết biết cách nói chuyện với người như cô... ăn mau đi”
Dương Phong lên giọng như một mệnh lệnh, hắn đã dần mất hết bình tĩnh, đưa nĩa quấn vài sợi mì...
“Có độc không đấy?....um um..”
Vừa kết thúc câu nói, chưa kịp nắm bắt tình hình thì chiếc nĩa đầy mì lúc nãy đã an tọa trong miệng Hàn Nhiu, khiến nó ậm ờ ú ớ. Gương mặt dần nhăn nhó, cứ ư ư mãi mà tên Dương Phong vẫn không chịu rút chiếc nãi ra... Đôi mắt Hàn Nhi nhắm dần lại, trên mat85 không còn chỗ cơ nào là không bị biến dạng
“Ên ốn, ịnh ả ù iêng ao...?” ( tên khốn, định trả thù riêng sao..)
“Hơ... thù riêng giữa tôi và cô còn nhiều lắm, cái này chưa là gì đâu”
Dương Phong cười lớn hơn khi nhìn thấy gương mặt Hàn Nhi biến dạng đến độ khó chấp nhận... Kết quả cho cái tội ngoan cố là đây. Cô hãy mau ăn hết đi rồi hẵng tính bước tiếp theo nhé....
Nắm vội cổ tay tên Dương Phong, Hàn Nhi nằm giữ thật chặt rồi cứ thế mà siết chặt cổ tay ấy. Gương mặt đanh thép, không hề để lộ một chút biểu cảm nào cả. Cảm thấy có điều gì đó bất ổn, Dương Phong vội nhanh rụt tay mình lại.. Gương mặt thoáng chút gì đó giật mình khiến cho Hàn Nhi hả dạ...
“Vẫn chỉ là một tên nhóc...”
“Thôi đi.. cô định gọi tôi là tên nhóc đến bao giờ đây”
“Không biết... vì vốn dĩ bản chất cậu là như vậy...”
“Không chấp người như cô.. ăn mau đi” -
Ngập nhừngmột chút rồi Dương Phong tập trung vào dĩa mì, lần này sự bực tức của hắn lại dồn vào những lần đưa nĩa quấn mì lên. Bất chấp ánh nhìn bị coi thường từ Hàn Nhi.
Qủa thật hết tâm trạng để thưởng thức..
Kể cả sau khi ăn và lúc dọn dẹp, tuyệt nhiên cũng chẳng có một tiếng nói nào. Cả hai đều chăm chú vào làm công việc của riêng mình. Hàn Nhi chăm chú vào từng chi tiết trên quyển sổ, tai đeo headfone... Dương Phong thì lại lấy điện thoại ra bấm bấm gì đó rồi lại cười khúc khích. Lâu lâu lại có cái biểu hiện của sự hờn dỗi....
1h30 sáng
~~”Này, cậu không định về sao?”
Không trả lời....
Dương Phong chỉ ngưng hành động của mình lại trong phút chốc, tay vuốt lại mái tóc rồi lại chăm chú vào chiếc điện thoại. giờ này mà vẫn còn người thức nhắn tin với thằng nhóc này sao. Qủa đúng là con nhà giàu, dư tiền, dư tình và dư cả thời gian. Chắc hẳn đó lại là một cô gái....
Đôi môi nhếch lên nhẹ rồi Hàn Nhi lại chăm chú vào quyển sổ.....
Đến giờ mà nó vẫn chưa có bất kì cái ý tưởng nào trong đầu. Đặt nhẹ quyển sổ xuống bàn, hàn Nhi chống tay vào hai bên đầu, xoay xoay bàn tay. Kiểu thế này rất đucợ nó ưa dùng khi nhức đầu.... Dạo này đầu óc nó cứ lo lắng những chuyện trọng đại nên bây giờ vẫn còn ong ong...
“À, mà cô ở đây làm gì thế?”
Dương Phong chồm người sang đối diện, cầm quyển sổ lên xem, ánh mắt hắn đưa qua đưa lại rồi lật xoàn xoạt từng trang. Tỏ vẻ rất thích thú...
“Làm việc...”
Nói một câu bâng quơ lạnh lùng, Hàn Nhi giật lại quyển sách, đây không phải là thứ mà ai cũng có thể xem được. Tại sao cái tên này lại tự tiện đến thế....
Đáp lại hành động vừa rồi, Dương Phong chỉ cười phì, đôi bàn tay hắn đang mân mê chiếc điện thoại, cả không gian xung quanh bỗng dưng trùng xuống khi hắn đột nhiên im lặng. Nhìn trâng trâng vào những vệt sáng của màn hình khi chiếc điện thoại bị hắn tung hứng qua lại giữa hai đôi bàn tay kia
“Này, có cần tôi giúp không?”
Hàn Nhi hơi bất ngờ với câu đề nghị vừa rồi. Qủa là Dương Phong có thể nấu ăn tốt, điển hình như món mì lúc nãy. Nhưng lại không thể chứng minh được là hắn có thể làm bánh ngọt.... Hàn Nhi đặt quyển sách xuống bàn. Hai đôi bàn tay nắm chặt vào nhau như cách những chuyên viên cảnh sát vẫn hay dùng khi tra khảo tội phạm, nhìn về phía Dương Phong
“Cậu mau về đi, đừng làm phiền tôi nữa...”
“Này, tôi đã ngỏ ý muốn giúp mà sao cô lại nói như thế”
Dương Phong bĩu môi bất mãn. Cô gái này lạ thật đấy, chưa từng có ai từ chối khi hắn ngỏ ý muốn giúp đỡ cả. Những cái đầu tiên đối với Dương Phong đang dần được lập nên bởi Hàn Nhi..
Gíúpđỡ ư??
Từ ngữ này vụt bay vào đầu Hàn Nhi rồi truyền đi đến các nơ ron thần kinh khác....
Một người chuyên làm bánh, Hàn Nhi lại không bao giờ nếm thử bánh mình làm, thế nên nghiễm nhiên công viên đó sẽ dành cho “chuột bạch thí nghiệm” chị Châu - người mà nó tin tưởng nhất. Và bữa nay thì lại chẳng có chị Châu ở đây...
Một ý tưởng lóe sáng lên trong đầu Hàn Nhi khi lại có một lời đề nghị béo bở như thế của Dương Phong.. Nó đưa ánh mắt đậm chất gian tà nhìn chăm chăm vào hắn..
Sắc thái trên Dương mặt Hàn Nhi dù không cười nhưng ẩn đâu đó vẫn tràn đầy sự thích thú. Dán mắt mình vào một nơi vô định trên người Dương Phong, nó vẫn còn đang chìm đắm trong khoảng không “kết luận” của bản thân...'
Bất an... Dương Phong đưa tay huơ lên huơ xuống trước mặt cả chục lần mà Hàn Nhi vẫn không nhúc nhích, đến độ bàn tay ấy đập hờ vào mặt, nó cũng chẳng thèm động đậy mà phản kháng.. Không ổn, không ổn chút nào... Phải nói là rất bất thường
“Khoan.. khoan đã, nghĩ kỹ lại thì có hơi...”
Dương Phong giả lả, hắn cười xuề xòa... Hắn cảm giác như lời đề nghị của hắn kì này đang đi khá xa và nó đang dần trở thành một phi vụ mờ ám trong đầu Hàn Nhi
“Ok... vậy cám ơn cậu trước..”
Chẳng chú tâm đến câu nói hay thái độ vừa rồi của Dương Phong, nó cười một cái rõ tươi khi đã tìm ra được “chuột bạch thí nghiệm” khác...
Nhanh chóng đi lấy những thứ cần thiết. Chẳng biết từ lúc nào mà trong đầu nó ý tưởng đã hình thành rõ ràng đến thế này. Khác với vẻ mặt đăm chiêu thường ngày. Đụng vào bánh ngọt là Hàn Nhi như trở thành một người hoàn toàn khác... Những hành động vừa rồi của nó lại khiến Dương Phong đơ cả người ra.. đến câu trả lời còn không thể lắp bắp huống chi đến câu từ chối...
“À, tôi không thích người khác đụng vào dụng cụ hay làm phiền lúc đang làm bánh.. cho nên cậu chỉ việc ngồi và nếm thành quả thôi...”
Vẫn chạy đôn chạy đóa khắp nơi để đem đến những nguyên liệu và dụng cụ cần thiết. Chẳng mấy chốc chiếc bàn giữa căn bếp rộng lớn đã lổn ngổn nguyên liệu. Trên chiếc bàn ấy hầu như không còn chỗ trống..
An phận của mình, Dương Phong đi ra sảnh ngồi nhâm nhi chút cà phê mà hắn tự pha.. vừa húp một ngụm.. gương mặt hắn nhăn nhó thấy rõ rồi từ từ biến sắc.... Điểm yếu là đây, có thể uống rượu, bia, và những chất có cồn thế nhưng lại không thể nuốt trôi những thứ có vị đắng. Hơi nhẫn nhẫn cũng không thể được....
Đẩy chiếc ly sang một bên, thật cảm phục Hàn Nhi, tại sao cô ta lại có thể uống được nhiều cái thứ này trong một lúc vậy chứ? Nhìn vội vào trong bếp, Hàn Nhi vẫn đang cặm cụi làm bánh của mình. Gác hai chân lên chiếc ghế, Dương Phong ngả người ra sau ghế. Nằm im lặng nhắm mắt... Khỏi nhắc đến chuyện của Hàn Nhi thì hắn đã mệt mỏi lắm rồi, chuyện của gia đình hắn.....
Gần một tiếng sau, chiếc bánh hoàn tất. Do công ty chính đưa chủ đề là mùa đông nên chiếc bánh nhìn khá lạnh lẽo nhưng lại bản chất con người Hàn Nhi nên cũng chẳng khó làm...
Kích cỡ: đường kính 20cm, chiều cao: 8cm
Được bao bọc xung quanh bởi một lớp kem mouse hương cacao, bên trong chiếc bánh được nướng chung với sô cô la đen, vừa tạo được độ nhẫn (đắng) cho bánh, vừa khiến bánh có độ mềm nhất định, làm cho bánh không khô và không bị ngán..bề mặt được phủ bởi một lớp sô cô la trắng vụn phía trên, sau đó sẽ là lớp nho khô đen xen kẽ, như thế sẽ tạo được 2 màu đen trắng đặc trưng. Cuối cùng chình là những bông hoa tuyết sô cô la trắng xóa trên nền nho đen nổi bật. Điểm thêm vài trái châu bằng đường trong veo nhỏ xíu.... Tác phẩm hoàn tất
Hàn Nhi đưa tay lên trán, quệt đi những giọt mồ hôi con vương trên trán rồi lại thở phào nhẹ nhõm. Lúc này nó vẫn chưa hay rằng Dương Phong đã đi ra ngoài sảnh và đang ngủ rất là ngon lành
Khệ nệ bưng chiếc bánh ra đặt trên bàn rồi đứng tựa người nhìn Dương Phong. Lúc ngủ thì gương mặt tên này càng thấy nét con nít bạo dữ dội...Khác hẳn vời cái bản tính ngạo mạn thường ngày
Kéo ghế ra rồi thả phịch người xuống. Lấy đôi bàn tay huơ đi huơ lại ngang mặt, tìm kiếm chút hơi gió từ bàn tay mỏng manh ấy. Gương mặt đăm chiêu nhìn vào chếc bánh
“Xong rồi à”
Đôi mắt vẫn còn nhắm nghiền nhưng lại cất lên giọng nói khiến cho Hàn Nhi bất giác mà giật mình. Nó hướng mắt về phía Dương Phong, lấy bàn chân đạp mạnh vào thân ghế
“Không ngủ thì mau ngồi dậy đi...”
“Ăn được không đó”
“Chẳng phải lần trước cậu cũng mua bánh ở đây đó thôi...”
Lần trước... là vào cái ngày sinh nhật Du Y sao.. Không được, hắn không muốn nhớ về cái ngày ấy nữa nên lập tức chặn đứng lại cái suy nghĩ của mình lại bằng một lời ậm ừ cho qua chuyện..
Dương Phong ngồi phắt dậy, quay người về phía chiếc bánh. Hắn ngó nghiêng, hết nhìn góc này rồi lại đến phía khác... Gương mặt có chút biến đổi..
“Cái này...sao?” - giọng nói lắp bắp, hắn đưa ngón tay run run chỉ thẳng vào chiếc bánh. Ánh mắt hoang mang nhìn về phía Hàn Nhi như cầu mong câu trả lời là “không phải”
“Ừm”
Trả lời nhanh chóng, ánh mắt Hàn Nhi thấy rõ được sự tự tin và niềm tự hào...
“Có sô cô la....đen sao?”
“Hơ, cậu cũng không tồi nhỉ.. đoán được cả sô cô la đen..”
“Nếm... nếm thật à?”
“Tôi đuà với cậu hồi nào?”
Vừa nói vừa hành động, Hàn Nhi cắt chiếc bánh ra một miếng nhỏ, đặt vào giữa chiếc dĩa màu trắng men sứ tuyệt đẹp. Nền dĩa màu trắng tinh càng làm nổi bật lên màu sắc và đặc tính của chiếc bánh mang hương vị sô cô la...
“Cầm lấy mau” - chiếc dĩa trên tay Hàn Nhi nãy giờ hương về phía Dương Phong, mà hắn vẫn còn ngập ngừng chưa chịu cầm lấy hay chú ý. Đôi mắt vẫn cứ dán chăm chăm vào chiếc bánh trên bàn
“Phải ăn thật sao?”
“Thôi thôi, khỏi ăn.. cậu không cần phải ép mình thế đâu”
Hàn Nhi nhếch môi, đặt chiếc dĩa xuống bàn rồi lại ngồi phịch xuống cái ghế. Cái bánh đầu tiên cho công thức mới. Tên này không muốn ăn cũng đúng. Còn chưa biết nó có tác dụng phụ gì hay không. Nhưng nó lại không thể nếm thửợc. Nó sẽ làm mất đi vị giác của một người làm bánh, và ảnh hưởng đến mùi vị của những sản phẩm khác
Không nói gì, Dương Phong chỉ chồm lên lấy cái dĩa bánh và nhẹ nhàng đưa miếng bánh vào miệng. Trên mặt vẫn còn biểu lộ cái vẻ sợ sệt.... đôi bàn tay cầm chiếc nĩa vừa đưa vào miệng nhưng nhìn kỹ thì y như rằng chiếc nĩa ấy lại đang bị một lực vô hình nào đó đẩy mạnh hướng vô miệng
Cái tên này ăn bánh mà phải miễn cưỡng thế này sao. Hàn Nhi khoang tay, ngồi chăm chú nhìn vào vẻ mặt cuả Dương Phong..
“Sao??” - nó sốt sắng, cứ nhướn người về phía Dương Phong, theo dõi kỹ từng nét biểu hiện trên cái gương mặt gần như đang nhăn nhó ấy... - “ Chẳng lẽ khó ăn lắm sao?”
Vừa kết thúc câu hỏi, câu trả lời thì vẫn chả thấy đâu. Chỉ kịp nhìn thấy Dương Phong nhai trào trạo miếng bánh rồi co61 nuốt xuống cổ.. Nhưng dường như miếng bánh lại đang đi theo chiều hướng ngược lại - theo chiều hướng trôi ra bên ngoài miệng...
Gương mặt hắn tái xanh...
“Không..không được à...”
Lắc đầu liên tục trước câu hỏi của Hàn Nhi, hắn vội chạy vào bếp rót ngay một ly nước lên và tu ừng ực. Rõ ràng cái việc này đi khá xa cái năng lực bản chất có sẵn của hắn. Suýt chết!!
Ngồi bất động ngoài sảnh nhìn vao chiếc bánh. Đây là lần đầu tiên thất bại của Hàn Nhi, và lại là thất bại với sô cô la đen - ột loại nguyên liệu ưa dùng trong các loại bánh ngọt. Điều này có thể chứng tỏ, nó vẫn chưa là gì trong cái giới đầu bếp này cả. Mỉm cười nhẹ, đôi mắt vẫn chỉ hướng về chiếc bánh. Thất vọng thật.. thất vọng thật đấy
“Này... tôi..”
Dương Phong vừa bước ra, hắn đang cầm chiếc khăn lau nước trên mặt..
“giúp tôi một lần nữa...”
Chỉ nói một câu ngắn gọn, Hàn Nhi đứng dậy, cầm chiếc bánh rồi đi thẳng vào bếp. Gương mặt tràn đầy sự quyết tâm mãnh liệt
“Này, cô không cần phải thế đâu...”
“Cần chứ, vì cái bánh này rất quan trọng với tôi”
“Quan trọng???”
Dương Phong không hiểu lắm câu trả lời của Hàn Nhi...
“Bánh đầu tay..”
Nó chỉ mỉm cười nhẹ rồi lại tập trung vào công việc cảu mình. Cuộc đối thoại cũng kết thúc tại đây. Dương Phong lại ngồi phịch xuống ghế.. “đợi chờ” cái bánh tiếp theo
----------------------------------
Lần thứ 3....
“Lại không được à?”
“Cô ăn thử đi, đừng hỏi tôi nữa...”
Dương Phong la lớn.. Trên khóe miệng vẫncòn dính cái thứ bánh ngọt mang hương vị sô cô la đen kia...
----------------------------------
Lần thứ 7....
“Này, cậu có biết ăn bánh không đấy”
Khi thấy Dương Phong chạy vụt vào bếp, Hàn Nhi mất hết kiên nhẫn. Nó đập bàn rồi la lớn, tốn quá nhiều côngsức và nguyên liệu cho cái bánh này rồi. Công thức thì lại hoàn hảo vậy mà cái tên này cứ ngậm vào một miếng lại cứ thi nhau mà nhả ra hết....
Đưa tay hứng nước từ chiếc bồn rửa, Dương Phong xả nước liên tục vòa miệng mình. Gương mặt nhăn nhó không nói thành lời.
“Cái gì mà sáng sớm ồn ào thế”
Là tiếng nói từ ngoài cửa. Hàn Nhi liền nhướn đôi mắt giận dữ mình ra cửa khiến người mới vào bất giác giật mình...
“Đến rồi à...”
“Định hù chị mày đấy à”
Chị Châu đưa tay lên vịnh trước ngực. Gương mặt muốn toát ra cả mồ hôi hột liếc xéo Hàn Nhi
“Ai trong bếp vậy?”
Chị Châu hướng về bếp, lộ rõ vẻ tò mò. Chĩ cứ ngướn mãi cái cổ vào bếp khiến Hàn Nhi đang bực nay lại phải nhìn cái bộ dạng đó thì càng thêm bực bội
“Muốn biết thì vào đó đi...”
Gác hai tay lên bàn. Hàn Nhi tựa thẳng gương mặt mình trên đó rồi mắt chăm chú vào chiéc bánh. Rốt cuộc thì thiếu cái gì mà tên đó cứ ăn vào thì lại nhả ra..... Trước khi làm chiếc bánh này, nó đã có đủ hoàn toàn tự tin vậy mà sau bao nhiêu lần, thành công thì vãn không thấy mà càng thấy nản thêm
Nó thở dài... mệt quá. Làm suốt cả đêm, cũng may là bữa nay là ngày nghỉ... Khép nhẹ đôi mắt...
“Này, này.. cậu ta là ai, làm cái gì ở trong bếp vậy??”
Hoang mang bước ra ngoài sánh, chị Châu tiến lại hỏi dồn dập.... Đó giờ quy định của chị Châu và cũng là cửa hàng là không cho người lạ vào bếp...
“Chẳng phải chị kêu em làm bánh sao?? Vậy mà đêm qua lại bỏ về...”
giờ đến lượt Hàn Nhi quay sang hỏi tội chị Châu...
Không nói gì, chị Châu dường như biết được lỗi của mình. Đó giờ người vẫn luôn giúp nó nếm thử bánh là chị Châu... thế nhưng tối qua chị lại quên mất và thay vào đó Hàn Nhi chỉ còn cách tìm “chuột thí ngiệm” khác mà thôi
“Cái.. này đúng không...”
Cố vội chữa cháy thì thật may thay, nhìn thấy chiếc bánh trên bàn, chị liền ào tới, sẵn tay thử miếng bánh...
Gạt qua cái nét giận dữ sang một bên. Gương mặt Hàn Nhi lại lộ lên vẻ tò mò vốn có khi có người ăn thử bánh của nó....
“Có thật là bánh này em làm không thấy...”
Nhìn thấy nét biểu hiện trên mặt chị Châu, Hàn Nhi không khỏi lo lắng. Sao đến cái chị này mà gương mặt cũng nhăn nhó thế kia... Chẳng lẽ công thứ kì này thất bại thật sao....
“Không được chứ gì... y như cái biểu hiện của con chuột đó...”
Vừa nói Hàn Nhi vừa nhước mắt vào bếp. Tên Dương Phong ngồi thất thần trong đó... đang cố hít thở để bám víu vào những dòng không khí lưu chuyển...
“Được đấy chứ, không tồi đâu....”
Đôi mắt chị Châu sáng rực lên. Tay thì vẫn cắt bánh ăn liên hồi....
Chỉ huých mũi, Hàn Nhi không thèm chú ý đến hành động và lời nói của chị Châu.... Chắc chắn chị ta đang chọc quê nó...
“Không tin chị mày à, ngon lắm đấy...”
Nhìn thấy biểu hiện của Hàn Nhi, chị Châu vừa nhai miếng bánh vừa lên tiếng nói....
“Đứng đùa, cái con chuột đằng kia như người sắp chết sau khi ăn bánh kia kìa...” - cố phủ định lại lời nói của chị Châu
“Này, giờ nhóc tin tên kia mà không tin chị à?”
Chị ngưng lại, ngồi khoanh tay trên bàn. Gương mặt nghiêm túc....
Sững người sau câu nói vừa rồi. Nó đầy uy lực khi được nói ra từ miệng của người luôn đucợ gọi là sếp trong cửa hàng này. Khiến Hàn Nhi lặng đi, suy nghĩ về những việc vừa xảy ra....
Rồi nó bước nhẹ nhàng vào bếp, đến gần chỗ Dương Phong...
“Cậu... không ăn được sô cô la sao?” - Nó cố giữ bình tĩnh
“Cậu... không ăn được sô cô la sao?” - Nó cố giữ bình tĩnh
Không đợi câu trả lời, Hàn Nhi tiếp tục
“Sao cậu không nói?”
“Cô có cho tôi nói à?”
“Thế bây giờ cậu đang đổ lỗi cho tôi sao?”
“Cô thật là...”
Dơng Phong đứng phắt dậy. Cái vẻ mặt giận dữ lộ rõ ra ngoài. Đối với hắn mà nói, lần này mọi việc hắn làm đều đã đi quá xa. Vốn dĩ cái loại không phải là bánh, cũng không phải là kẹo được gọi bằng ba chữ “sô cô la” này được nhắc đến thôi là đã khiến hắn không khỏi khó chịu, nhưng hắn đã cố 7 lần... 7 lần cố nuốt cái thứ bánh đắng ngét đó. Vậy mà cuối cùng lại bị cái người là Hàn Nhi kia giận dữ mà không thèm quan tâm hỏi han. Dù có là người “được” hắn thích cũng đâu đến độ có quyền đối xử với hắn thế này...
Bản tính Hàn Nhi, nó sẽ trừng mắt lên mà nhìn lại nhưng lần này thì không. Chỉ lướt mắt nhẹ nhìn Dương Phong rồi lại bỏ đi ra sảnh. Không phải lỗi của tên này khi cái mặt hắn đang xanh lên như tàu lá chuối thế kia.... Đối với Hàn Nhi, Sô cô la là một thứ kẹo ngọt trên cả ngọt vậy mà cái tên nhóc đằng kia lại mắc cái chứng bệnh dị ứng.... Chỉ duy nhất điều này, đã thấy rõ nó và Dương Phong khác nhau trời vực
Đi nhanh lấy chiếc áo khoác vắt trên bàn, Dương Phong cũng nối gót theo Hàn Nhi ra sảnh. Vừa nhìn thấy Dương Phong, chị Châu đã ào đến, tay quấn tay hỏi han liên tục
“Cậu.. với Hàn Nhi có quan hệ gì vậy?”
Chị Châu niềm nở, giọng hí hửng nói...
Nhíu đối mày nhìn chị Châu, rồi nhìn nhanh xuống cánh tay mình đang bị ôm trọn bởi bà chị từ đâu rơi xuống kia...
“Quan hệ?”
Hắn liếc nhẹ sang Hàn Nhi đang đứng dọn dẹp đống dĩa muỗng cùng cái bánh kem không mảy may bận tâm đến câu hỏi cảu chị Châu hay biểu hiện của hắn
“Khách mua bánh, cửa hàng hết bánh, và đầu bếp cửa hàng cho tôi ăn cái loại bánh nuốt không trôi ấy...”
“ Hả?”
Cái giọng ngắt khúc xen lẫn cái nét giận dỗi ấy lại khiến cho câu từ vốn không hoàn thiện nay lại khiến người nghe khó hiểu gấp bội phần. chị Châu vẫn đơ như tượng cố gắng sắp xếp cái mớ chữ hỗn độn ấy lại
Khi nhìn thấy Hàn Nhi vẫn không động tĩnh gì từ câu trả lời vừa rồi, Dương Phong tức tối hất mạnh bàn tay chị Châu đang cặp tay mình, đi thẳng ra phía cánh cửa...
“Nhìn tôi và cô ta có quan hệ gì lắm sao?”
“cái thằng nhóc đó nó bị gì thế?”
Bị hất tay một cách phủ phàng như thế, chị Châu không khỏi bàng hoàng, chữ “ tức tối” hiện đầy lên trên mặt
Cái câu nói thật không có gì lạ vì vốn dĩ quan hệ của nó và Dương Phong chẳng có gì to tát. Thế nhưng lại khiến có một cái gì hụt hẫng đến độ khiến Hàn Nhi ngừng hành động của mình lại và dõi theo Dương Phong đến tận khi chiếc xe vụt đi dưới ánh nắng ấm của buổi sáng
“Nếu tôi biết làm như vậy mà cậu nói được câu đó thì đã cho cậu ăn sô cô la đến chết rồi”
Chỉ mỉm cười nhẹ.. lần đầu tiên nó cảm thấy Dương Phong giận dữ đến như vậy. Nhưng đáng lẽ người nên giận dữ ở đây phải là nó mới đúng lẽ chứ...
Dọn dẹp qua loa, Hàn Nhi cũng đi nhanh vào bếp, lấy chiếc balo và phóng vụt ra cửa...Để lại chị Châu vẫn còn đứng đó ngơ ngác nhìn theo.... cùng đống nĩa muỗng la liệt trên bàn
Sáng chủ nhật thì công việc làm thêm lại tăng gấp bội. Khiến cho nó xém chút quên mất cuộc hẹn với chị Châu tại công ty chính và còn phải quay về cửa hàng để hàng để làm chiếc bánh “nộp” lên công ty. Uể oải bước được vào thang máy công ty, sảnh diễn ra cuộc thi nằm tại tầng 3....
Vứa vào đến sảnh, một khung cảnh lộng lẫy hiện ra trước mắt. Theo thông tin tình báo thì đây chỉ đơn thuần là một buổi tiệc cuối năm thế mà chỉ nhìn lướt qua lại có thể thấy cái qui mô ngang ngửa một lễ hội hay thậm chí là một cuộc thi nấu ăn tầm cỡ quốc gia...
Đứng nhìn mãi mà vẫn chẳng thấy bóng dáng chị Châu và các nhân viên đâu, đến cả nơi tập trung cho các cửa hàng cũng chẳng thấy. Hàn Nhi lấy chiếc điện thoại trong túi ra. Dò đến tên “chị Châu” và đặt điện thoại lên tai
“ A lô”
“....” - đầu dây bên kia vừa lên tiếng, Hàn Nhi cũng định mở miệng ra đáp lại thì từ phía sau một người đi đến và ập mạnh vào phía sau lưng, khiến bàn tay nó bất giác thả lỏng, không còn “chỗ nương tựa” và cũng theo lực hút sẵn có trên Trái đất, chiếc điện thoại đã theo đà rớt mạnh rồi đập xuống đất. Khuôn mặt Hàn Nhi vẫn còn giữ nét giật mình và cả cái miệng cũng ngoác thành cả chữ A....
“Tôi.. tôi xin lỗi”
Hàn Nhi quay nhanh về hướng phát ra tiếng nói vừa rồi. Một người con trai cúi đầu xin lỗi liên tục khiến nó tự dưng bối rối...
Chiếc điện thoại bị văng đi khá xa chỗ Hàn Nhi đứng. Xung quanh lại đông người di chuyển khiến việc nhìn theo hướng của chiếc điện thoại càng khó khăn hơn đối với nó. Mọi người đều bận rộn công việc của mình, chẳng chú ý đến một người đang lom khom người xuống đất tìm một thứ gì đó như Hàn Nhi... Kết quả đến khi nhặt được chiếc điện thoại thì cũng là lúc đầu tóc rối bù, từng lọng tóc thay vì được buộc lên cao nay lại rơi rớt xuống đầy khắp khuôn mặt của nó....
“À không sao?”
Vừa quay trở lại chỗ cũ thì lại bắt gặp ngay người hồi nãy vẫn còn loay hoay, gương mặt trông có vẻ tội lỗi. Khiến nó nhanh chóng nở nụ cười nhẹ nhàng ra vẻ không có gì nhưng trên tay nó lại là chiếc điện thoại bị vỡ mất cái màn hình....
Tưởng rằng như thế anh ta sẽ trở lại bình thường nhưng đứng mãi hồi lâu mà nét mặt tên này vẫn không xoay chuyển, vội vội vàng vàng đưa ngay điện thoại cho nó. Nhưng lại chính cái thái độ hối lỗi ấy lại khiến Hàn Nhi bực mình, nó giơ tay lên nhìn chiếc đồng hồ xanh chuối rồi đôi lông mày chau nhẹ.
“Tôi... có việc gấp, phải đi trước..”
Nói rồi, nó cầm chiếc hộp bánh to tướng ôm sát vào người rồi phóng đi ngay tức khắc..
“Bạn tên gì vậy..?”
Tiếng ồn xung quanh đã khiến tiếng câu nói của chàng trai càng lúc càng xa vời, thoát ra khỏi tầm ảnh hưởng của tôi tai Hàn Nhi. Đáp lại câu hỏi thì chỉ nhìn thấy được cái bóng nó ngày càng khuất dần...
Rốt cuộc là cửa hàng cùng chị Châu đang đóng quân ở cái chỗ nào vậy chứ.... trôngHàn Nhi bây giờ còn thảm hơn cả thảm. đứng ngó nghiêng xung quanh, cái dáng người đứng khệ nệ ôm hộp bánh không cho bất cứ ai đụng đến cùng cái vẻ mặt nhăn nhó đến khó chịu thật thu hút mọi ánh nhìn xung quanh.
Vẫn trong cái thế đứng ngó nghiêng xung quanh, thì Hàn Nhi bỗng giật bắn người bởi cái đập lưng thật mạnh từ phía sau. Khiến chiếc hộp bánh xém chút trượt khỏi tay nó nhưng may mắn là vẫn còn cái phản xạ nhanh nhẹn..
“Này, giỡn với tôi à?”
Nó cáu gắt, quay bật mạnh về phía sau hét lớn
“Đi cái kiểu gì mà giờ này mới đến hả?”
Chị Châu cũng đứng tay chống hông, gương mặt hất hất tức giận
Tưởng rằng thái độ Hàn Nhi sẽ nhẹ nhàng chùn xuống trước cái giọng hét lớn của chị Châu, nhưng đằng này thì ngược lại
“Chị suy bụng ta ra bụng người à... lo đi”
Nói rồi, nó “đặt” cái hộp nhẹ nhàng sang người chị Châu. Cũng theo phản xạ chị Châu giơ tay lên giữ ngay chiếc hộp, mặt bàng hoàng vì cái chất giọng với công suất hét quá lớn
Cái nơi đông đúc này chẳng có lợi gì cho nó nếu ở lại, nếu không muốn nói là có hại. Cái buổi tiệc lớn thế này ít nhiều gì mà chả có liên quan đến các công ty lớn khác, và đặc biệt thì chắc có liên quan đến cả gia đình nó. Mau đi khỏi đây là kế sách tốt nhất cho lúc này
“Này, chiều về cửa hàng chuẩn bị cho tiệc tối đấy”
“Hên xui”
Nói rồi cái bóng Hàn Nhi khuất hẳn sau đám đông. Chị Châu ngẩn ngơ đem chiếc bánh vào khu tập trung cửa hàng...
Bước ngay vào cửa hàng bảo hành điện thoại, cởi neh5 chiếc áo khoác bên ngoài, nó đưa ngay chiếc điện thoại với màn hình bị vỡ nát cho ông chủ cửa hàng xem
“Khoảng ba ngày là được rồi”
Cầm chiếc điện thoại, xem sơ chỗ nay, đụng chạm chỗ kia sau đó phán một câu xanh rờn khiến mặt Hàn Nhi đơ ra
“Sao lâu quá vậy?”
“Vậy là lẹ rồi cô à”
“Chú cố sửa nhanh nhanh dùm cháu với ạ”
Cái thời tiết nóng bực thường khiến tâm trạng con người ta không tốt. Hàn Nhi cũng không ngoại lệ, nó dường như sắp phát hỏa với những gì nó mới đucợ nghe...
Ngồi trên xe buýt, Hàn Nhi dựa đầu vào lớp cửa kính mờ mờ của xe, hai bàn tay không phút nào ngừng hoạt động, quạt phừng phực hết sức vào khuôn mặt đang nhễ nhại mồ hôi của mình
“Cậu... không ăn được sô cô la sao?”
“Sao cậu không nói?”
“Cô có cho tôi nói à?”
“Thế bây giờ cậu đang đổ lỗi cho tôi sao?”
“Cô thật là...”
Màn đối thoại hồi sáng giữa nó và Dương Phong đột nhiên hiện diện trong đầu. Cái nét mặt giận dữ của Dương Phong lúc nãy thì bây giờ nó lại cảm thấy bận tâm... Cái vẻ mặt tái mét xanh lè thế mà lại còn cố gắng tỏ vẻ nổi giận. Không chừng bội thực rồi chết luôn rồi chứ... Nghĩ đến đây nó chợt phì cười, dù cảm thya61 hơi chút nào đó cái cảm giác gọi là tội lỗi
“Đến rồi à?”
“Sao thế?”
Là do Hàn Nhi quá nhạy cảm vì trời nắng nóng hay là đang có vấn đề gì nữa đây. Chân nó vừa chạm vào vạch cửa bước vào trong quán thì cảnh tượng hãi hùng đã trả dài trước mắt. Hình ảnh các nhân viên, người thì nằm dài ra cả trên bàn, người thì ngồi tựa lưng vào ghế như mất hết sức sống. Tất cả đều nằm xếp lớp, choáng hết cả tầm nhìn khiến Hàn Nhi chỉ chực khựng chân ngay tại chỗ....
“Thua rồi..”
“Cũng tại do bà giám khảo đó..”
“Tiền ơi...”
“Thảm quá....”
Hàn chục câu than vãn não nùng đồng loạt vang lên đập mạnh vào tai nó, khiến đôi tai như bị lùng bùng....
Khuôn mặt nhăn nhó rồi chuyển sang thái độ đăm đăm, nó đi thẳng vào căn bếp nhưng lại bị kéo lôi sềnh sệch lại bởi chị nhân viên trong quán
“Này, Hàn Nhi không buồn à?” - vừa nói chị ta vừa khoác tay lên vai Hàn Nhi, khiến trọng tải trên vai đột nhiên tăng gấp bội. Đôi vai nó khụy xuống...
“Không..”
Câu trả lời không chút do dự thậm chí còn quá thẳng thừng khiến chị nhân viên sững hết người, cánh tay cũng buông thả, rơi xuống khỏi vai nó.. được dịp, Hàn Nhi lại tiến thẳng vào bếp..
Hàn Nhi vừa đi khỏi thì ngoài này các nhân viên đã ngồi dậy đồng loạt ồn ào quay sang trách móc bà chị Châu đang nằm dài bên cạnh chiếc laptop đang sáng đèn ở góc quán
“Em đã nói chị rồi, không có lừa được nó đâu mà”
“Tại em diễn quá tệ đấy chứ”
“Tệ cái gì, nằm dài cả lũ ra thế này mà còn bảo tệ thì trên thế giới này chả có cái gì tốt cả rồi”
“Này, con nhỏ kia, đang xỉa xói ai đấy, có muốn đuổi việc không?”
“Chả hù được ai đâu”
Vừa nói chị nhân viên vừa làm cái động tác lè lưỡi chọc quê rồi nối gót Hàn Nhi phi thẳng vào bếp, để mặt “chủ xị kế hoạch” tức giận đến bốc khói ngoài sảnh
“Lát thay đồ đi, bộ đồ nào đẹp đấy”
Vừa thấy Hàn Nhi bước ra, trên tay vừa cầm ly nước chưa kịp uống thì đã nghe một câu không lọt nổi vào lỗ tai nó của chị Châu
“Đồ gì?”
“Thế nhóc không có đồ à?”
“Thế mới bảo là mặc cái đồ gì, nãy giờ có ai đề cập gì đến việc có đồ mặc hay không đâu”
Bực mình, Hàn Nhi bặm môi trước cái đề tai nói chuyện của bà chị. Nói cái kiểu gì mà không rõ ràng...
“Có cái đầm nào đẹp đẹp cộng trang điểm cho tươi chút, trông kưng dạo này tàn tạ quá”
Đôi mắt thì vẫn dán vào màn hình, không hề biết đến cái vẻ mặt của Hàn Nhi lúc này
“Đâu ra cái vụ đó?”
“Huh?”
“Chẳng phải thua rồi sao, ở đâu lại có cái vụ này?”
“Chỉ là tiệc họp mặt cuối năm của các nhân viên thôi mà, tất cả các cửa hàng đều tụ họp đông đủ đấy
“Nếu nhân viên nào cũng có thể tham gia thì nếu thiếu em cũng không có mất vui đâu”
Gương mặt ra vẻ khinh khỉnh, nó thả lưng vào chiếc ghế êm ái nhất của quán, miệng tu ừng ực ly nước đá lạnh ban nãy mới đem ra
Ở âu lại ra cái chuyện vô lí đến thế này. Không biết chị Châu đang suy nghĩ cái gì mà lại bắt nó tham gia cái buổi tiệc đó nữa. Nó lại càng không muốn công sức “ chui nhủi” 1 năm của mình thành công cốc
“Thắng rồi đúng không?”
Ngồi nhìn mân mê ly nước với những viên đá hình ngôi sao trong veo trong chiếc ly, Hàn Nhi nói nhỏ nhẹ nhưng lại khiến cả quán giật mình...
“Nếu biết thế thì nhóc lại càng phải nên đi mới đúng.. cửa hàng chiến thằng, bị bắt buộc tham dự là điều đương nhiên, vả lại nhóc cũng là đầu bếp chính lần này” - “Bỗng Chị Châu ghé sát lại phía tai Hàn Nhi, nói nhỏ “ có cả tiền thưởng”
Nghe đến đây, trong lòng Hàn Nhi chợt chột dạ. Nó đâu thể dễ dàng để công trạng của mình rơi vào tay người khác được. Dù có là người tốt nó cũng không cao thượng đến mức đó khi mà lần này lại có liên quan đến vụ tiền nong. Và biết đâu lại có thể trở thành đầu bếp chính trong công ty thì sao....
Dùng ánh mắt ngờ vực, nó quay sang lườm chị Châu một cái sắc lẻm
“Bao nhiêu?”
Chị Châu hơi ngập ngừng một chút trước câu hỏi này. Về cái chuyện tiền nong thì có vẻ hơi... tiền thưởng công ty lại khá nhiều
“5-5” - 2 chữ số được nói ra với âm vực cực nhỏ khiến người đối diện phải chăm chú lắm vào khẩu hình miệng mới có thể hiểu được
“6-4” - nó cố gắng trả giá
“Cô nương, tính riêng tiền nguyên liệu em có biết là tốn bao nhiêu rồi không?”
“6-4” - giữ vững kiên định, nó đứng phắt dậy, tay xáchcchiếc balo, tỏ vẻ không quan tâm, nó sắp phóng ra khỏi cửa
“Được... được rồi”
Chị Châu xuống nước, gằng giọng và nhấn mạnh câu trả lời của mình hàng chục lần
“Ok, vậy lát em quay lại”
“Này, đâu dễ thế”
Chị Châu nhướng đôi mắt, lập tức Hàn Nhi bị ghìm chặt lại cả 2 tay và 2 chân không thể nào di chuyển được và thâm chí là nhúc nhích
“Chuyện gì nữa”
“Đề phòng” - chị Châu nói rồi đóng nhanh chiếc laptop lại. Phía sau cặp kính, một đôi mắt “nguy hiểm” đang lóe sáng khiến nó rùng mình trong lòng thấp thỏm không yên
Cả cửa hàng đóng sầm hết tất cả các cửa lại, rèm che cũng được kéo xuống, người đi đường không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì bên trong...
Bản nhạc Jingle Bells được mở lên khắp trung tâm thương mại lớn, vang vọng đến cả khu đại sảnh tầng 9 - nơi đang diễn ra buổi tiệc cuối năm của tập đoàn doanh nghiệp hùng mạnh nhất nước.
Đại sảnh tầng 9 - nơi diễn ra buổi tiệc hiện lên 3 màu đặc trưng của cái không khí noel, những chiếc rèm cửa màu xanh lá to tướng được điểm thêm nhựng vòng hoa quế treo cao, che hết được cả tấm kính dài nhìn ra bên ngoài. Ánh đèn vàng nhẹ nhàng rọi xuống phần trung tâm khu đại sảnh, khiến cho cảm giác ấm cúng thêm tăng cao....
Hình ảnh những chiếc ly rượu vang Bordeaux sóng sánh đủ màu sắc được đặt thành từng dãy ở khu vực ngoại sảnh lại khiến không khí buổi dạ tiệc thêm phần thoải mái và đầy màu sắc hơn. Nhữngđầu bếp anh tài từ các chi nhánh công ty ở nước khác cũng tụ hợp về đây, bao nhiêu tiếng tán dương, thán phục trầm tồ lẫn khen ngợi được hô vang...
“Này, nhóc, sắp đến lượt em rồi đấy, lo màcười cho tươi đi”
Đứng phía góc phòng, gương mặt Hàn Nhi đanh lên thấy rõ, thật bực mình. Cái bộ đồ trên người này là gì đây. Một chiếc váy voan màu lông chuột dài chấm gối, chiếc váy bồng bềnh xếp thành những nếp gấp vô định và được nhấn bằng một nút thắt nơ ở phía dưới chiếc cổ áo và dây nơ kéo dài xuống tận đầu gối. Hai bên tay áo cũng được may hơi phồng và rũ nhẹ xuống đến gần khủy tay. Mái tóc được búi trễ và được tết bằng những sợi ruy băng màu trắng trong veo. Thành quả sau 2 tiếng đồng hồ của chị Châu và các nhân viên, đã khiến Hàn Nhi khá là nổi bật trong con mắt của các quan khách ở đây
“Có quá lắm không thế?”
Hàn Nhi nhăn mặt nhìn mọi con mắt trầm trồ xung quanh. Hầu hết là các nhân viên, họ còn không ngờ mình lại có thể biến con vịt xấu xí thành thiên nga thế này
Cuối cùng cũng đã đến lượt Hàn Nhi, nó biết điều chỉnh mọi hành động của mình cho phù hợp với bữa tiệc này. Từ cách ăn nói, đến tư thế dáng đi hoặc thậm chí đến kiểu cười đùa cũng duyên dáng, nhẹ nhàng đến kì lạ khiến mọi ánh mắt hiếu kì ngày càng nhiều hơn. Nhưng cũng khiến Hàn Nhi cảnh giác nhiều hơn và dần nụ cười trên gương mặt nó càng mất đi vẻ tự nhiên.
Piano...
Ánh mắt Hàn Nhi chợt hướng về phía một người con trai mặc bộ vest lịch sự, xoay lưng về phía nó. Bàn tay liên tục lướt trên những phím đàn vang lên những giai điệu khiến con người ta say đắm cõi đời. Nụ cười gượng trên môi nó cũng từ từ nhạt mất và thay vào đó là đôi mắt mở to chăm chú, thả hồn mình vào những giai điệu bên phím đàn....
“Cô muốn nhảy chứ?”
Ngắt ngang dòng suy nghĩ bởi một người đang đứng bên cạnh, ngỏ ý muốn mời nhảy một điệu, Hàn Nhi vội quay sang định cười hiền từ chối thì nụ cười chỉ vừa nở ngang miệng lại vụt tắt hẳn và thay vào đó là sự ngạc nhiên lộ rõ trên gương mặt...
“Âu Lạc Thiên??”
Cố nhấn mạnh từng âm chữ, dường như đôi mắt nó vẫn chưa tin vào hình ảnh một người con trai mặc bộ đồ vest đen, chiếc áo sơ mi cũng màu đen tuyền, cộng thêm cả chiếc caravat màu trắng tươi. Dù màu sắc nhìn có vẻ tương phản và đối lập nhau. Nhưng khi nhìn tổng quát, bộ đồ như được ướm sẵn cho người này và nhìn hài hòa đến kỳ lạ
“Đi nào”
Bỏ qua hành thái độ ngạc nhiên của Hàn Nhi, Lạc Thiên vẫn muốn tiếp tục lời mới của mình. Anh nhẹ nàng mỉm cười, lưng hơi cúi chào nhẹ, bàn tay đưa lên cao, trông chờ một bàn tay nào đó đáp trả
Phép lịch sự....
Bàn tay Hàn Nhi cũng vừa định đưa lên tiếp lấy lời mời thì tiếng ồn xung quanh càng lúc càng lớn. Ban đầu chỉ đơn thuần là vái câu nói nhỏ nhưng sau đó thì lại trở thành đề tài bàn tán sôi nổi
“Cô gái đó, chẳng phải lần trước đăng trên báo hay sao?”
“Phải không? Cô này nhìn được mắt hơn mà..”
“Đúng đó, phải chi lần trước đăng báo là cô gái này thì tôi cũng không tức”
“Mà... hình như đúng là cô gái dó....”
“Cô ta với Gíam đốc Thiên thật sự có mối quan hệ đó sao”
Bàn tán của dư luận luôn khiến con người ta cảm thấy choáng ngợp và thậm chí là khó chịu. Rụt nhanh bàn tay mình lại trước khi bàn tán dư luận đi quá xa. Nhưng... tất cả chỉ còn là suy nghĩ khi mà cái ý định rụt tay lại của nó bị dập tắt bởi cái nắm tay siết chặt và sau đó thì Hàn Nhi bị kéo đi ra giữa trung tâm đại sảnh. Cả căn phòng dường như nín thở trước hành động vừa ròi của giám đốc Thiên
“Anh ta có đang đùa không thế, lần trước công ty đã một phen nguy khốn cũng vì mấy cái hành động thân mật với cô ta bị lộ ra...”
Tiếng bàn tán xung quanh lại vang lên lần nữa và lần này thì lại nhắm vào Lạc Thiên và cái hành động vừa rồi
Mặc kệ dư luận, hai con người đứng ngay tại trung tâm thả mình vào giai điệu êm dịu của tiếng piano đang hòa lẫn với dàn nhạc vang lên bài nhạc giao hưởng được cách điệu phù hợp với không khí noel nhẹ nhàng..
“Cô nhảy cũng không tệ đâu nhỉ?”
Chỉ mỉm cười nhẹ đáp trà cho câu hỏi vừa rồi, Hàn Nhi lại khá tập trung vào điệu nhảy của mình...
“Sao anh lại có mặt ở đây?”
Gương mặt Hàn Nhi nghiêm nghị ngước lên hỏi Lạc Thiên
Khá bất ngờ trước câu hỏi vừa rồi, có thể xếp vào cả top câu hỏi ngớ ngẩn nhất trong ngày. Lạc Thiên hơi ngập ngừng một chút và không tin vào tai mình khi nghe câu hỏi vừa rồi
“Cô tham dự buổi tiệc này mà thật sự không biết tôi là ai sao?”
“Chẳng lẽ....” - vừa sự nhớ ra, hình như lúc nãy nó cũng nghe tiếng nói bàn tán gì đó, “Gíám đốc Thiên...”
“Cô cũng hay thật, đến giám đốc của mình mà cũng không biết sao?”
Anh mỉm cười nhẹ. Cái vẻ mặt lúc nhận ra sự thật của Hàn Nhi trông rất chi ngốc nghếch, khác hoàn toàn với vẻ cao ngạo, hay điềm tĩnh thường ngày
“Anh.. không sợ à?”
“Sợ gì..?” - Lạc Thiên khó hiểu nhìn nó
“Đăng lên báo nữa thì sao?”
“Chỉ là nhảy với nhân viên xuất sắc trong bữa tiệc cuối năm thôi. Chẳng lẽ, cô sợ hay sao?”
“Tất nhiên, tôi lại không muốn làm nhân vật chính cho dư luận lần nữa”
Lạc Thiên phì cười, anh cười một cách tự nhiên trước câu trả lời vừa rồi. Hóa ra Hàn Nhi lại không như anh tưởng, đằng sau lớp vỏ cứng rắn ấy không phải ai cũng mềm yếu, nhưng họ lại có chung một điểm yếu - một nỗi sợ vô hình. Cả Hàn Nhi cũng không ngoại lệ
Ánh mắt...
Có ai đó đang nhìn Hàn Nhi, nó cảm nhận được....
Hoang mang nhìn xung quanh, nó đã lỡ mất một nhịp, đôi chân nó luống cuống cố tìm cách bắt nhịp nên nó đã di chuyển một cách loạn xạ.
Xượt...
Một chuyện điển hình cho những điệu nhảy lỗi nhịp, sau một hồi cố gắng bắt nhịp, chân nó lại giẫm lên chân Lạc Thiên. Đôi giày cao gót nhọn hoắt đâm phập vào hẳn đôi giày bóng loáng phía đối diện rồi sượt đi một đường dài. Hàn Nhi vội cuối người xuống, cả Lạc Thiên cũng nhanh chóng cúi xuống. Đôi mày anh nhíu lại, mắt nhắm mắt mở... miệng cố không thốt ra bất cứ tiêng kêu la nào..
Cốp..
Một việc dĩ nhiên sẽ xảy ra đó là 2 cái đầu va chạm nhau. Tiếng kêu có vẻ khá lớn, khiến cả thảy mọi người xung quanh đều ngưng điệu nhảy của mình lại, quay người về phía Lạc Thiên và Hàn Nhi đang lom khom dưới đất. Cả tiếng piano cũng dứt hẳn
“Cô sao thế...?”
“Xin..xin lỗi, tôi vừa nhìn thấy...”
Nó ngập ngừng, cảm thấy có lỗi vì hành động vừa rổi. Chắc hẳn Lạc Thiên đau lằm, đôi giày cao gót cao thế kia lận mà...
“Cô thấy gì?”
“À.. không, không có gì.. Anh không sao chứ?”
Lúc này nó mới bình tĩnh trở lại, vội vàng hỏi thăm nạn nhân đang bị thương dưới đế giày của mình
“Mọi người đang nhìn đấy, chúng ta cứ tiếp tục như bình thường đi”
Nói rồi, Lạc Thiên cầm nhẹ tay nó lên, tiếp tục điệu nhảy của mình. Vẫn cái vẻ gượng gạo, trong lòng nó thật sự bất an vào lúc này, thật khó để có thể tập trung vô điệu nhảy vào lúc này
“Ủa, người đàn piano đâu rồi?”
“Không có người đàn piano à?”
Có một người đàn ông đã quá tuổi, mặc bộ vest sang trọng cố gắng chạy nhanh đến gần chỗ Lạc Thiên rồi khép nép, khiến anh cũng ngưng điệu nhảy và chăm chú nghe
“Thưa giám đốc, cậu Phong đột nhiên đã bỏ đi rồi ạ?”
Ánh mắt anh hướng về chiếc piano đen bóng vắng bóng người, chẳng còn ai ngồi đó...
“Dương Phong sao? Tại sao nó lại bỏ đi”
Hỏi đến câu này, đột nhiên trong đầu Lạc Thiên lại lóe sáng lên câu trả lời cho câu này..... Anh mỉm cười nhẹ nhàng rồi quay sang ra hiệu cho người đàn ông lui đi. Ít phút sau, lại một người con trai khác vội vàng chạy đến, ngồi vào chỗ cây đàn piano và buổi tiệc được diễn ra tiếp tục
“Cô không thắc mắc sao?”
“Chuyện gì?”
“Dương Phong?”
“Tôi không hứng thú lắm. Anh hãy tập trung vào điệu nhảy của mình đi”
Hoàn toàn... Hàn Nhi đã bị Lạc Thiên nắm thóp trong tính huống này. Lúc nãy, nếu như anh không kéo nó ra trung tâm đại sảnh để nhảy thì ánh mắt nó sẽ dán vào người đánh đàn piano kia sẽ kéo dài đến chừng nào? Đến khi bản nhạc đó kết thúc hay đến khi buổi tiệc này kết thúc...
“Tôi xin lỗi, tôi phải đi đây”
Y hệt trong câu chuyện cổ tích công chúa lọ lem. Nhân vật chính lại bỏ chạy vào đúng thời khắc đó. Hàn Nhi đã bỏ chạy theo linh cảm, nó cảm nhận được ánh mắt quen thuộc của ai đó. Nó không muốn suy nghĩ nhiều về ciệc này nữa nên ngay lcu1 này nó nên đi tìm hiểu thì tốt hơn....
Vội chạy nhanh ra khỏi đại sảnh, Hàn Nhi cứ chạy đuổi theo cái bóng người vô định luôn khuất sau khỏi những cây cột lớn ngoài hành lang... Tốt nhất tháo luôn đôi giày ra cho xong, thật quá vướng víu. Đôi giày được tháo nhanh ra khỏi chân và quăng vào một góc nào đó, cũng không quên tháo vội chiếc ruy băng trên đầu rồi túm tóc cột cao lên. Hàn Nhi tiếp tục màn rượt đuổi của mình với chiếc váy lông chuột lõa xõa....
“Đứng lại....” - nó hét lớn khi kì này khoảng cách giữa nó và người đằng trước chỉ còn cách nhau tầm 10m
“Cùng đường rồi, còn không mau đứng lại cho tôi” - cánh cửa phía chân cầu thang mở lớn, Hàn Nhi bước vào, bàn tay chặn trước ngực, nó thở dốc, nhìn người đang loay hoay phía trước tìm lối thoát
“Trả lời mau, rốt cuộc là ai hả?”
Nó hét lớn, đôi mắt đanh lại, không nhân nhượng nó tiến đến gần với một tốc độ nhanh hơn...
“Chị Nhi....”
Lại một giọng nói quen thuộc cất lên, Hàn Nhi khựng người, không thể nào nói nên lời....
Nó... đã rơi vào cái bẫy của gia đình rồi hay sao???
“Chị Nhi....”
Lại một giọng nói quen thuộc cất lên, Hàn Nhi khựng người, không thể nào nói nên lời....
Đến tận bây giờ, mới có thể nhận ra, người đứng trước mặt nó là một đứa con gái, và thậm chí còn rất quen thuộc, một người thân thiết. Nhưng cái từ “thân thiết” này chỉ còn là quá khứ khi mà giờ đây tất cả đã thay đổi. Ánh mắt hoang mang nhìn thẳng vào người đối diện. nó cần tìm hiểu liệu người này sẽ là bạn hay là thù….
“Sao chị nhận ra em hay thế?”
“Qủa không hổ danh là Hàn Nhi nhỉ?”
“Chị còn nhớ em không thế?”
Vẫn trơ ra như khúc gỗ với những câu hỏi dồn dập. Nó chỉ lấy lại được phản ứng khi mà con bé nhảy vồ vào người, khiến Hàn Nhi sụt cả chân bước lùi về sau khiến lưng đập mạnh vô bức tường...
“Quân Như???”
Nhờ cú đập lưng mạnh vào bức tường vừa rồi, Hàn Nhi như bừng tỉnh, miệng chỉ trực chờ 2 từ quen thuộc này thốt ra.
Tính cách con bé từ nhỏ luôn bị ảnh hưởng bởi Hàn Nhi. Cũng có thế nói rằng Quân Như là Hàn Nhi verson 2... Nhưng thay vì con bé vẫn kiên định với tính cách nó vốn có, thì Hàn Nhi lại quyết định thay đổi cách sống đến cả tính cách thật. Chỉ trong phút chốc nhìn thấy thái độ của Hàn Nhi, con bé hơi sững người
“Sao chị không nói gì hết vậy?”
Sau một hồi quàng tay ôm cổ, tay bắt mặt mừng thì dường như Quân như đã cảm thấy người chị xưa của mình không hứng thú mấy. Gương mặt trái xoan trông có hơi bầu bĩnh phụng phịu nét hờn dỗi
“Nếu.. em đến đây... theo lới của cái nhà đó thì mau về đi. Chị không muốn cả em cũng dình líu đến chuyện này đâu”
Vào thẳng ngay vấn đề. Mới đầu giọng Hàn Nhi có hơi ngập ngừng nhưng về sau thì từng âm từng vần mạnh mẽ đến quyết đoán
“Cái nhà đó?”, Chị Nhi à, sao chị vẫn giữ mãi cái ấn định đó vậy? Chị không nghĩ đến mẹ sao?”
“ Chị nghĩ đến mẹ??? Nếu làm vậy thì mẹ cũng không nghĩ đến chị. Em biết mà...”
Nói đến đây. Khuôn miệng nó nở nhẹ một nụ cười buồn, nó phì cười tất cả mọi thứ trên đời này. Nhưng nụ cười buông thả này lại không có nghĩa nó chấp nhận tất cả, mà thay vào đó lại là sự kiên định về suy nghĩ của nó, và suy nghĩ này sẽ không bao giờ chuyển dời được
“Ok...ok... Coi như em chưa từng nói gì đi..”
Con bé cười xuề xòa. Dù nét giật mình có hơi thoáng qua trên gương mặt nhưng con bé cũng đã nhanh chóng lấy lại vẻ vô tư, yêu đời vốn có. Xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra
Dương Hàn Nhi..
Có lẽ chị hợp với nét vui đùa của quá khứ hơn
Có lẽ chị nên chấp nhận mọi chuyện và để nó đi theo con đường của chính nó, dù đó có là một hố đen đi chăng nữa
Chị nên làm như vậy...
Vì đây là một chuyện mà đến ngay cả chị cũng không có quyền quyết định nào cả
Vốn dĩ là giữ cái nét thoải mái đi gặp người chị thân thiết của mình, chỉ đơn thuần là nói chuyện với nhau, vui đùa như hồi xưa. Dù đã đoán được phần nào phản ứng của Hàn Nhi sẽ không tốt nhưng không ngờ lại đến độ này. Dù đã nghĩ sẽ không nói gì về chuyện này, sẽ không nói cái gì để thuyết phục Hàn Nhi quay về nhưng khi phải chính diện đối mặt nói những việc thế này với nhau. Trong lòng Quân Như lại trào dâng một cái gì đó ích kỷ và trong tích tắc, xém nữa con bé đã để cho người chị mình yêu quý hiểu lầm...
Nhận thấy mình có hơi quá khích, Hàn Nhi giộng tay một cái thật mạnh vào chiếc tủ gỗ bên cạnh trước con mắt hoảng hồn của Quân Như, tạo nên một thứ âm thanh hỗn tạp của những đồ vật để chồng chất trên tủ rớt xuống. Nhưng có lẽ cái thứ âm thanh đó lại khiến gương mặt Hàn Nhi dần dãn ra.
Nó thở dài sau khi đã lấy lại được bình tĩnh, thả người ngồi xuống sàn nhà.. Giờ nó mới cảm nhận được hai đôi chân hơi tê tê, có lẽ nãy giờ đã chạy tới chạy lui quá nhiều. Mái tóc lúc nãy được cột tạm bây giờ cũng rơi rớt, trở nên bù xù...
“Em biết chuyện của chị rồi”
Cũng ngồi phịch xuống kế chị mình, Quân Nhu đưa mắt lén lén sang nhìn nét biểu cảm trên gương mặt mình có thể chuyển biến về hướng tích cực hay không
“Biết điều đấy..”
“Chị biết trước rồi à?”
Con bé hoáng giật mình vs câu trả lời của Hàn Nhi
“Chẳng lẽ cuộc nói chuyện lúc nãy chưa đủ chứng minh em biết mọi chuyện sao?”
“Nếu.. em đến đây... theo lới của cái nhà đó thì mau về đi. Chị không muốn cả em cũng dình líu đến chuyện này đâu”
“Cái nhà đó? Sao chị vẫn giữ mãi cái ấn định đó vậy? Chị không nghĩ đến mẹ sao?”
Chỉ đơn thuần là một câu hỏi vào thẳng vấn đề nhưng cũng là cái bẫy để dò xem con bé Quân Như này có biết về chuyện gia đình không.. Mọi việc đi quá xa dự định, câu trả lời của Quân Như lại khiến Hàn Nhi cảm thấy con bé này không những biết mà còn là biết quá nhiều....
“Nhưng chuyện em tìm ra chị thì không ai biết cả”
Hàn Nhi chỉ im lặng sau câu nói vừa rồi của con bé
“Không tin à?”
“Không”
Hàn Nhi trả lời không chút do dự. Cái gì mà gia đình không biết chứ. Con bé này luôn bị giám sát 24/24 cơ mà. Nói được câu này rõ hoang đường
Quân Như trề môi, nhăn mặt trách thầm bà chị đáng ghét kia. Từ lúc nào mà trong đầu chị ấy toàn những suy nghĩ tiêu cực đến độ khiến người khác phải bực mình thế này
“Không tin thì thôi.... À mà... lỡ như có ai đang đứng ngoài cửa sao nhỉ?”
Quân Như nháy mắt cười tinh nghịch, đứng dậy thả từng bước châm rãi tiến ra cửa..
XOẠT...
Mấy giây trước, câu nói vừa rồi của Quân Như chỉ đủ khiến nó trơ người ngồi tròn mắt nhìn theo cái hành động chế giễu của đứa em. Nhưng mấy giây sau, chỉ nghe được tiếng động ngoài cửa, thì như một bản năng tự nhiên, Hàn Nhi phóng như tên bay lại cánh cửa ấn nút khóa trái bên trong đồng thời kéo ngay Quân Như lại về phía mình, chấm dứt ngay trò đùa của con bé
Không khác gì thái độ của Hàn Nhi, gương mặt Quân Như cũng trắng bệt như cắt không còn giọt máu. Chẳng lẽ... chỉ là lời nói đùa mà cũng thành sự thật sao?? Không thể nào...
“Ưm ưm.. ả em a...ó...ở... á....aaaa” ( Thả em ra, khó thở quá...aaa)
Vần chữ bị biến dạng khi cánh tay Hàn Nhi đang an tọa trên miệng con bé
“Rốt cuộc thì có ai ngoài cánh cửa kia hả?”
Vừa nói bàn tay Hàn Nhi cũng từ từ đưa ra khỏi miệng Quân Như khi nó cảm thấy gương mặt em mình chuyển dần sang sắc đỏ, nhưng nó vẫn tìm cách không chế con bé bằng hành động khóa tay ra sau lưng
“Chị thiệt là.. em có biết đâu, em đến đây một mình mà” - con bé hét lớn sau khi hít thở được vài “ngụm” Oxi
“Nói à biết nhé. Nếu mà gia đình phát hiện ra chị, dù bất kì lí do gì, em sẽ là người chết đầu tiên, cảnh cáo đấy”
“Cứ tự nhiên”
Câu trả lời chắc nịch của con bé cùng hành động nhướng đầu mình về phía cảnh cửa, ánh mắt dò xét của Hàn Nhi cũng lăm lia dần theo...
“Mở đi..”
“Ôi trời”
Con bé ôm đầu, bà chị đáng khinh này, đến bây giờ mà vẫn chưa tin đứa em mình hay sao? Dù hơi bất mãn nhưng Quân Như cũng nhanh chân đi ra mở cửa. Trái tim trong lồng ngực con bé sắp nhảy ra ngoài đến nơi, thật sự thì có hơi lo lắng một chút vì vốn dĩ gia đình này cũng không hiền lành gì. Con bé mở nhanh và dứt khoát, Hàn Nhi đã thủ sẵn tư thế phòng hờ có chuyện xảy ra
“Thấy chưa, có ai đâu”
Quân Như thở cái phào nhẹ nhõm khi ngoài cánh cửa thật sự không có ai...
Hàn Nhi chỉ nghiến răng. Niềm tin đối với nhóc em này vẫn còn mơ hồ lắm. Chưa thể sác định được gì
Nó đi chầm chậm ra cánh cửa, tay chân vẫn đang trong thế phòng thủ. Cái đầu ló ra ngoài cửa ngó trước ngó sau, ngó ngang ngó dọc...
Dương Phong đứng ưới chân cầu thang. Vốn dĩ hắn không nên nghe lén chuyện người khác, nhưng cũng bởi cái tiếng động ồn ào của đô vật rơi lúc nãy lại khiến trí tò mò của hắn trỗi dậy... Và kết quả là một số chuyện mà hắn đang thắc mắc đang dần có câu trả lời. Nở một nụ cười đầy sự đắc ý nhưng đâu đó trong đôi mắt vẫn còn ánh lên sự tò mò....
Bước ra khỏi Trung tâm Thương Mại, Hàn Nhi đi với đôi chân trần và bộ váy mỏng manh dù bây giờ trời đang mu à Đông, từng cơn gió thổi qua buốt lạnh gia thịt...
“Nếu không có việc gì cần thiết, đừng đến tìm chị”
“Chuyện này khó nói trước lắm, vì mai em sẽ chuyển vào trường chị đang học đấy”
Quân Như nói rồi đưa hai ngón tay hình chữ V lên trước mặt chị mình...
“Được lắm....”
2 chữ này được Hàn Nhi nhấn mạnh hàng chục lần, liếc một ánh mắt sắc thẳng vào người con bé, thiệt không còn cách gì có thể nói chuyện bình thường với con bé này nữa…
“Về đi...”
Nói rồi Hàn Nhi bước ra gần lề đường với đôi chân trần, đứng lóng ngóng ra làn đường...
“Ok, bye chị.. mai gặp nhé”
Con bé tặng một nụ hôn gió cho người chị rồi cũng lăn tăn đi ra hướng khác, có lẽ Quân Như sẽ gọi cho Quản gia để chở về
Cách đó không xa, một chiếc Lamborghini Aventador đỏ đậu bên mép đời đối diện xéo trung tâm thương mại. Trong cái không khí Noel này, mọi vật như chìm vào những sắc màu đặc trưng của một mùa Noel. Thế nhiên việc chiếc xe đỏ chót kia đậu bên đường cũng nghiễm nhiên trở nên hài hòa với mọi thứ xung quanh hơn bao giờ hết
Ngồi trong xe, bật tiếng nhạc thật lớn, thật ồn ào, chống hai tay lên tay vô lăng, ngồi nhìn xa xăm ra phía trước, đối với Dương Phong, thì đây là cách mà hắn tập trung suy nghĩ
Tại sao Hàn Nhi lại trốn tránh mọi thứ?
Tại sao mọi thông tin của cô ta lại có một gấp khúc?
Và tại sao thì cô ta lại sợ ghét gia đình của mình như thế?Cuộc đối thoại lúc nãy dù không nghe được nhiều nhưng đây lại là một câu trả lời mà Dương Phong cần, ít nhất là trong lúc này.... Mọi việc đang tác động mạnh đến não bộ, và điều này lại khiến hắn tập trung suy nghĩ nhiều hơn
Hàn Nhi vẫn đứng lóng ngóng trước làn xe vụt nhanh, chiếc váy bồng bềnh như được thỏa sức tung bay theo gió khiến nó vừa phải xem xét tình hình vừa phải giữ cho chiếc váy khó chịu này ngưng bay. Bộ váy ấy dù có đẹp, nhưng lại khiến Hàn Nhi hành động không tự nhiên chút nào... Giờ thì nó nên làm gì đây, tiền thì không có, không thể đi taxi, và cũng không muốn quay trở vào buổi tiệc đó. Buổi tiệc, dù không sang trọng, không ồn ào nhưng lại khiến những chuyện lúc xưa ùa về, đều này cũng đủ khiến nó nhức đầu rồi
Hàn Nhi.....
Trong xe, Dương Phong ngồi bật thẳng dậy khi xác định được “đối tượng” đang đứng trước cửa trung tâm thương mại. Lôi chiếc điện thoại ra và gọi nhưng câu trả lời từ đầu dây bên kia vẫn là một câu quen thuộc “Số máy quí khách vừa gọi....” - Dương Phong tắt máy nhanh trong sự phẫn nộ, không đợi nghe hết câu…
“Rốt cuộc thì cô ta xài điện thoại làm gì khi mà lúc muốn gọi thì lại không được thế này..”
Bực tức, bước ra khỏi xe, vốn ý định băng sang đường đi qua phía Hàn Nhi thì đột nhiên từ xa một chiếc Inova màu đen đặc trưng chạy tắp nhanh vào lề bên khu thương mại, che lắp đi cái dáng vẻ lóng ngóng gượng gạo của Hàn Nhi
Dương Phong khựng lại, hắn cố nheo mắt nhìn về hướng chiếc xe
Không...
Không ổn chút nào...
Có cái gì đó bất thường
Như có gì đó thôi thúc, mặc kệ những dòng xe đang đua nhau chạy trên đường, Dương Phong nhanh chóng bước xuống đường rồi cố lách những chiếc xe đang lao tới để chạy sang khu thương mại
Trên làn đường đêm, hang loạt tiếng rích của bánh xe trên đường, tiếng còi xe thay phiên nhau nổ lên ầm ĩ một góc trời. Chẳng mấy chốc sau, hình ảnh những dãy xe nằm hỗn loạn ngổn ngang dọc xéo bất động trên đường...
Bước được sang bên kia đường thì cũng là lúc chiếc Inove phóng nhanh đi, lao thẳng về phía Dương Phong vẫn còn đang đứng dưới làn đường.....
Như một phản xạ tự nhiên vốn có sẵn, Dương Phong nhảy bổ nhanh vào bên trong lề đường, cũng là lúc chiếc xe vụt ngang qua chỗ hắn đang đứng hồi nãy. Cũng có thể nói rằng, chiếc xe này đã nhắm vào Dương Phong từ trước không do dự...
Cú nhảy vào lề khiến hắn lăn mấy vòng trên đất... Nhanh chóng lồm cồm bò dậy, Dương Phong nheo mắt nhìn vào lớp cửa kính phía sau. Dù chiếc xe đang lao nhanh, nhưng với ánh đèn ánh ngoài đường thì mọi hành động trong xe trở nên rõ rệt hơn cả, và chỉ nhiêu đây cũng đủ để Dương Phong có thể đoán được tình hình. Những chiếc bóng đen trong xe chuyển động như đang ẩu đả nhau.... Vội nhanh, hắn lia mắt qua bản số xe 79N- 1629
Trước khu thương mại đông đúc người.
Mọi người bâu quanh những người bảo vệ nằm dứới đường....
Chẳng lẽ là do chiếc xe hồi nãy hay sao....
Hàn Nhi...
Dương Phong sực nhớ.. nãy giờ cứ lo phân tích, cứ nghĩ nạn nhân lần này là hắn vì lúc nãy hắn là người mà chiếc xe kia đã cố tính nhắm vào. Nhưng không ngờ mọi thứ lại đi ngược với suy luận. Chẳng lẽ....
“Vừa nãy, hình như tôi thấy có ai đó bị bắt vào trong chiếc xe đó...”
“Bắt cóc sao?”
“Hồi nãy cô ấy cũng cố gắng chống trả, mấy anh bảo vệ này ra giúp nhưng rồi cuối cùng cô ấy lại bị bắt vì sơ hở trong lúc giúp đỡ mấy anh bảo vệ này...”
“Vậy theo ông nói, cô gái ấy bị bắt là vì bảo vệ ấy anh bảo vệ sao?”
Cái chuyện không tưởng này khiến những người đi đường sau khi nghe kể lại câu chuyện đều nhoẻn miệng cười nhưng không dám cười lớn. Cái chuyện nực cười này mà cũng có thể xảy ra...
Về phần Dương Phong, hắn vẫn còn mơ hồ với giả thuyết của mình thì vừa dịp mọi người xung quanh đang bàn tán tường thuật lại mọi việc. Tất cả các chi tiết đều khớp với cái tính cách của cái người tên là Hàn Nhi kia...
Dương Phong thở hắt ra một cái hụt hẫng, bàn tay đưa lên đầu vò mạnh mái tóc như muốn tống khứ cái bực bội của bản thân. Cảm giác khi không thể người mình thích như thế nào thì bây giờ hắn đã trải nghiệm qua rồi. Sao nó đau đến thế, nó quá khó chịu, nó khiến tâm trí của hắn không thể nghĩ ra bất cứ cách nào giải quyết...
Khó thở...
Giật mạnh chiếc cà ra vát trên cổ, tháo vội mấy chiếc nút trên chiếc áo gile màu nâu tươi, hắn cố nắm bắt cái dòng không khí lưu chuyển xung quanh....
“Lạc Thiên, anh mau xuống đây đi, có chuyện rồi...”
Lôi chiếc điện thoại ra, nói vội rồi đột ngột cúp máy, tuyệt không để đầu giây bên kia nói được lời nào
Bước đi một cách gấp gáp đến chỗ những người bảo vệ đang ngồi nghỉ ngơi với hình ảnh trên người đầy vết thương, vết máu vương ngang mặt và cánh tay.
“Nãy anh có nhìn thấy mặt bọn bắt cóc không?”
Với một gương mặt lạnh, Dương Phong tiến lại cần, giọng nói đầy sự tức giận khiến mọi người xung quanh ai cũng ngoái lại nhìn
“Gì cơ?”
“Tôi hỏi, rốt cuộc các anh có nhìn thấy mặt của bọn bắt cóc đó không, trả lời mau”
Nhanh chóng, Dương Phong sấn tới nắm lấy cổ áo người bảo vệ đang ngồi dưới đất nay lại bị nhấc bổng lên, gương mặt anh ta lộ vẻ hoang mang, khó hiểu..
“Các anh làm bào vệ mà lại để một cô gái cần sự giúp đỡ bảo vệ lại hay sao”
Gương mặt Dương Phong tức giận đến độ những đường gân xanh trên mặt nổi mồn một trên gương mặt hoàn hảo kia, giọng hét lớn khiến mọi người xung quanh như thể rợn tròn mắt giật mình
BỘP..
“Bình tĩnh đi...”
Lạc Thiên bước đến, anh đứng phía kế bên, gữ chặt cánh tay Dương Phong lại......Nhưng dường như vẫn chưa thể hạ họa, hắn quay sang trừng mắt nhìn anh, như đủ để nói lại rằng hắn sẽ không làm theo lời nói vừa rồi
Quân như quay lại trung tâm thương mại, sau khi đi được mấy bước, con bé nảy ra cái suy nghĩ là muốn về nhàchị Nhi chơi một đêm. Lâu lâu, hai chị em mới có dịp gặp mặt, nên có chút thời gian nói chuyện với nhau. Nhưng khi vừa đặt chân đến trước cổng trung tâm thương mại, khung cảnh hỗn loạn lại kích thích trí tò mò của con bé. Nhanh chạy lại đám đông, hỏi một người đứng gần đó...
“Chuyện gì ở đây thế ạ?”
“À, hình như vừa xảy ra vụ bắt cóc..”
“Bắt cóc, ai ạ??” - con bé nhíu mày
“Hình như một cô gái”
“Ể...”
“Mà cô gái ấy lạ lắm, nhìn gương mặt trông xinh đẹp, cả bộ đồ trên người cũng rất lộng lẫy, có thể thuộc loại đắt tiền nhưng mái tóc thì lại rối bù và còn đi chân đất..”
“Ể...”
Quân Như giật mình hét lớn. Tại sao cái nhân vật mà người này vừa kể lại giống chị nó thế không biết.. “ Cô..cô gái đó mặc đồ màu gì ạ?” - con bé mở miệng lắp bắp hỏi
“Màu xám xám... à không, hình như lông chuột”
Câu trả lời vừa rồi khiến Quân Như đứng khựng người. Lông chuột... nãy chị Nhi cũng mặc bộ váy màu lông chuột
Chẳng lẽ gia đình biết thật rồi sao. Rõ ràng con bé đã chú ý kỹ từng hành động của mình rồi mà, không thể nảo bị lộ được...
“Vậy.. bọn bắt cóc đi hướng nào rồi ạ”
Giọng Quân Như run run, nhưng con bé đã tự nhủ nên bình tĩnh vào lúc này, nó tin vào việc làm của mình. Chị Nhi không thể nào bị gia đình bắt về được.
Đôi mắt và tai nó chăm chú nghe kỹ câu trả lời và hành động của người kia. Bàn tay kia vừa giơ lên chỉ hướng cũng là lúc đôi chân nó hoạt động hết công suất chạy theo hướng vừa được chỉ
Dương Phong sau khi lấy lại được bình tĩnh, hắn đứng im, lôi chiếc điện thoại ra định bấm số gì đó nhưng lại bị Lạc Thiên chặn lại, bàn tay anh đang choáng hết chỗ trên màn hình điện thoại
“Đừng lôi BLACK vào vụ này..”
Đám đông đang rẽ từ từ như một hiện thượng lạ, tạo thành một đường đi nhỏ. Từ bên trong Quân Như chạy nhanh ra, vượt qua cả Dương Phong và Lạc Thiên. Cánh tay Lạc Thiên bị đẩy phăng đi khi con bé chạy ào đến, chiếc điện thoại cũng bị tác động của lực mạnh rớt xuống đất.. Nhưng lúc nảy thì không có thời gian lo cho chiếc điện thoại nữa, mà thay vào đó, ánh mặt mọi người, cả Lạc Thiên và Dương Phong đều đổ dồn vào Quân Như..
Con bé đang chạy ào ra ngoài đường. Đầu óc con bé trống rỗng, chỉ duy nhất còn một câu quyết tâm hiện ra trong đầu nó lúc này “ Phải cứu chị Nhi...“.. Từ xa, một chiếc xe tải chạy đến, tiếng còi ồn ào vang lên nhưng Quân Như chẳng mảy may quan tâm đến thậm chí con bé chẳng biết đến sự hiện diện của chiếc xe...
Pặc.!!!
Dương Phong - người đứng gần đó nhất, vội nhanh nắm tay Quân Như kéo mạnh vào người mình trước khi chiếc xe chờ tới
Theo quán tính, gương mặt Quân Như đập mạnh vào phía vai Dương Phong, con bé đứng lặng im, thở dốc với gương mặt tái mét, hốt hoảng...
“Cô bị cái gì thế hả? Điên à...”
Sau khi mọi chuyện đã tạm ổn, Dương Phong đẩy mạnh Quân Như ra khỏi người mình rồi hét lớn...
“Tôi..tôi”
Quân Như luống cuống, đảo đôi mắt đen nhỏ của mình lướt xung quanh. Từng ánh mắt khó hiểu đang nhìn con bé như thể nhìn một cô gái kì lạ..nhưng Quân Như thì chỉ mãi thấp thỏm đứng nhìn ra con đường dài ngoằng, xe cộ qua lại tấp nập
“Cô không sao chứ?”
Khác với lời nói cùng hành động lạnh lùng của Dương Phong, Lạc Thiên bước nhẹ đến hỏi han. Nhìn Quân Như bây giờ y hệt như con mèo nhỏ dang run rẩy sợ sệt
Nhưng..
Con bé không sợ chiếc xe hồi nãy, không sợ những ánh mắt kì lạ kia... chỉ là đang lo lắng, Chị Nhi không thể nào bị bắt được...
“Tôi... không sao, cảm ơn..”
Con bé ngước nhìn Lạc Thiên, nở một nụ cười hơi méo mó nhạt nhẽo để cho khớp với lời “cảm ơn” mà miệng vừa thốt ra. Rồi nó quay phắt sang Dương Phong đang đứng loay hoay sau khi lượm chiếc điện thoại..
“Cảm.. ơn anh”
“Không sao..”
Hắn nhận lời cảm ơn đó nhưng gương mặt lạnh, không biểu lộ chút ngạc nhiên nào
“Thiếu gia, có điện thoại từ Quang Lâm - chủ tịch của công ty Hoàng Lâm ạ”
Ông Lý - người đàn ogn6 đứng tuổi lcu1 nãy trong bữa tiệc nãy cầm chiếc điện thoại chạy đến bên Lạc Thiên. Anh cũng tò mò, vốn dĩ đó giờ nhà anh với Hoàng Lâm chẳng hể có mối liên hệ nào ngoài làm ăn, nhưng kể từ nửa tháng nay cái mối quan hệ nó cũng chấm dứt khi hợp đồng dđã cắt, Vậy thì... hôm nay lại có việc gì nữa đây.
“Alo....”
“Gíám đốc Âu đấy à, cho tôi gửi lời chúc tốt đến bữa tiệc cuối năm của công ty nhé”
“À, chào chủ tịch Hoàng, tôi xin nhận ạ”
“Thế nào, chỗ cậu vẫn ổn chứ, có chuyện gì bất trắc xảy ra không thế?”
Gọng nói chế giễu thản nhiên trong điện thoại khiến Lạc Thiên càng khò hiểu thêm, anh chau mày
“Ý chủ tịch Hoàng là sao?”
“À...ha, tôi chỉ là tò mò chút ấy mà, xem ra vẫn chưa có việc gì nhỉ. Mà, cậu có muốn nghe một giọng nói quen thuộc không? Tôi có quà cho cậu đây...”
Lạc Thiên im lặng sau câu nói vừa rồi, anh quay sang nhìn Dương Phong với ánh mắt lo lắng. Như hiểu được tình hình lúc này, Dương Phong cũng im lặng đứng ngóng theo cuộc nói chuyện
“Này, bảo con bé đó nói mau lên..”
Tiếng nói của chũ tịch Hoàng trong điện thoại càng lúc càng khó hiểu. Lạc Thiên đứng chú tâm suy nghĩ. Con bé ư??
“Hàn Nhi, ông làm gì Hàn Nhi rồi hả?”
Lạc Thiên đứng hét lớn trong điện thoại khiến Dương Phong càng nao núng, đứng không yên...
“Bảo con bé ấy nói lời gì đó mau lên”
Vẫn giọng chủ tịch Hoàng trong điện thoại. Theo câu nói thì có lẽ anh sẽ còn nghe được giọng nói cảu Hàn Nhi nhưng chờ mãi vẫn không thấy bên kia trả lời ngoại trừ tiếng hét, quát mắng dữ dội...
“Hừ... chết tiệt” - tiếng chủ tịch Hoàng dần rõ ràng hơn - “ Lát nữa, sẽ có người công ty tôi đến, câu tiếp đãi cẩn thận và làm theo đề nghị nhé, nếu không muốn mấy tấm ảnh của hai người hôm nay bị công khai. Cả con bé này nữa, tôi sẽ giữ nó làm con tin nhé. Chaos~”
Tuôn ra một trào. Hóa ra đây chính là kế hoạch của Quang Lâm - đó giờ nước sông vẫn chưa phạm nước giếng. Chỉ vì vụ làm ăn bê bối của ông ta bị bại lộ và do Lạc Thiên đã hủy hợp đồng làm ăn, mà bây giờ lại giở cái trò này ra...
“Alo...alo”
Lạc Thiên vẫn hét lớn vào chiếc điện thoại àm anh không hay rằng đầu bên kia chỉ còn tiếng bíp bíp
“Ôg Lý, giải tán mọi người nhanh chóng rồi đem xấp hồ sơ về Hoàng Lâm đến phòng tôi”
Cố để gương mặt bình thản, Lạc Thiên đưa chiếc điện thoại cho ông Lý rồi quay sang nhìn Dương Phong “ Gọi Khang Luân đi nhóc” - rồi anh bỏ đi vào công ty
“Khoan..khoan đã... Nãy anh nhắc đến Hàn Nhi, nãy anh cũng nhảy với chị Nhi, hai người có quan hệ gì vậy?
Quân Như lắp bắp tò mò, dù không hiểu tình hình cho lắm nhưng sau đợt nói chuyện vừa rồi, đủ để có thể hiểu rằng Hàn Nhi không bị bắt về bởi gia đình - Chắc đây chính là lí do khiến con bé nhẹ lòng khi mà Hàn Nhi vẫn còn đang bị bắt...
“Ừm.. là bạn? Còn cô?”
“Tôi..là em chị Nhi, Quân Như, Dương Quân Như”
“Quân Như..”
Anh lặp lại, nhíu mày để cố nhớ ra cái tên đã nghe ở đâu rồi “ A, con gái ông Trương”
“Anh biết nhà tôi..”
“Được rồi, nếu là Quân Như thì lên phòng tôi rồi chúng ta nói chuyện sau”
Anh cười nhẹ rồi quay lưng đi vào công ty. Dương Phong lững thững bước theo sau. Quân Như cũng tò tò đi theo sau lưng hai người bọn họ...
Tập đoàn Hoàng Lâm - một tập đoàn với quy mô nhỏ, mới tìm được một chỗ đứng tốt trên thị trường nhưng cách đây không lâu lại vấp vào nguy cơ có thể sụp đổ vì vụ lùm xùm, đút lót cho những doanh nghiệp khác... Hàng loạt hợp đồng của các tập đoàn lớn mạnh khác với tập đoàn này đã bị hủy. Và Lạc Thiên cũng không ngoại lệ, anh mới vừa hủy hợp đồng với Hoàng Lâm khoảng hơn nửa tháng trước, trước khi vụ anh với Hàn Nhi bị đem ra cho thiên hạ bàn tán. Vốn dị đã định bỏ qua sau khi bị anh bắt quả tang, nhưng bây giờ lại còn giở trò lần nữa
Sau khi xem đống hồ sơ mà ông Lý đem tới, đầu Lạc Thiên như muốn nổ tung vì cái lý lịch không rõ rang của công ty, việc anh cắt hợp đổng cũng là việc phải lý. Thế nhưng không ngờ chủ tịch Hoàng lại giở trò bỉ ổi thế này....
Gác chân lên chiếc bàn hỗn độn đống hồ sơ, Lạc Thiên đẩy nhẹ ghế rồi dựa người, chống hai tay lên trán... Thật bực mình, Lúc dầu sôi lửa bỏng này lại phải ngồi đợi ông ta đem người đến uy hiếp...
Dương Phong thì lại ngồi chăm chú vào đống hồ sơ. Hắn lật nhè nhẹ từng trang, dò xét kỹ đến từng con số nhỏ nhất
“làm ăn thế này mà anh còn kéo dài hợp đồng đến tận bây giờ sao?”
“Cắt rồi, nửa tháng trước”
“Nửa tháng trước.. Woa, cũng hay thật”
Thảy tập hồ sơ lên chiếc bàn nhỏ, Dương Phong dựa người ra sau chiếc ghế sô pha đặt giữa phòng. Thật không ngờ, Lạc Thiên lại làm ăn thế này.... Để kết quả bây giờ lại liên lụy đến người khác thế này đây
“Gọi BLACK đến giải quyết cho gọn đi”
Dương Phong cầm chiếc điện thoại, tay lướt nhẹ trên màn hình sáng trưng...
“Đã bảo đừng đem BLACK vào vụ này rồi”
Phản ứng của Lạc Thiên với câu nói vừa rồi khá mạnh. Anh ngồi bật dậy, tay đập mạnh lên trên bàn, khiến chồng hồ sơ chất đống xiêu vẹo trên bàn ngã ập xuống đất
“Đối với những hạng người như thế, anh định dùng cách nào, ngồi đây đợi ông ta đến uy hiếp sao?”
Dương Phong trừng mắt, hắn đứng dậy, đi về phía bàn Lạc Thiên, chống hai tay lên bàn, kề sát mặt mình...
“Đây là chính trị, không thể nào dùng cái cách dó được..”
“Chính trị? Anh bị cái từ ngữ chính trị đó làm ờ mắt rồi hay sao. Anh nhìn việc mà lũ người kia làm đi, xem thử nó giống chính trị ở chỗ nào?” - Dương Phong phì cười, bộ dạng của hắn bây giờ chẳng khác nào thử thách lòng kiên nhẫn của Lạc Thiên. Nhưng mà đối với Dương Phong, lấy lập luận chính trị giải quyết chính trị thì thật quá mơ hồ, quá hoang đường.
Lạc Thiên ngồi phịch xuống ghế sau phản ứng vừa rồi của Lạc Thiên. Trông anh bây giờ thật thảm hại với ánh mắt thất thần ngồi thừ trên chiếc ghế được gọi là “Gíam đốc“. Lời nói của một tên nhóc không biết tí gì về kinh tế, chính trị như Dương Phong tưởng chừng như thật vô lí nhưng thật ra lại khiến khối vấn đề rối như ti vò trong đầu anh được nới lỏng. Cái đáng nói ở đây là điều Dương Phong lại nói khá đúng, trong trường hợp này cái thứ chính trị cứng ngắt kia không thế nào giải quyết được. Và người đứng đầu như anh lại phải tỉnh táo hơn bao giờ hết
Cầm ấm trà men sứ trắng lên rót vội vào chiếc tách nhỏ trên bàn, Dương Phong đưa lên miệng uống ừng ực một lúc cả 3 ly, thật là tức gần chết....
“Hai anh bình tĩnh đi....”
Quân Như nhè nhẹ lên giọng, nãy giờ con bé ngồi im và chứng kiến toàn bộ cuộc cãi vã đôi co vừa rồi. Chẳng biết nó ngồi đây để làm gì khi mà đáng lẽ nó phải đang nháo nhào tìm cách. Thay vì bàn kế hoạch cứu chị Nhi còn hơn rồi đây lý thuyết về cái mớ chính trị tẻ nhạt đó. 2 người này đang để lãng phí quá nhiều thời gian.....
“Có chuyện gì vậy?”
Cánh cửa mở ra, Khang Luân bước vào, sau khi nhận được tin báo của ông Lý” cậu đến công ty được không, thiếu gia có việc nhờ cậu” anh chạy ngay đến công ty mà không thèm hỏi gì thêm...
“Quân Như, em là Quân Như đúng không? Em giải thích mọi việc cho cậu ta đi nhé”
Gì đây, bây giờ thì con bé lại đi trở thành người kể chuyện sao. Bây giờ lẽ ra nên vẽ kế hoạch chứ, chẳng phải trên phim vna64 thuơgn2 có những kế hoạch, đánh đấm hành động hay sao? Sao lũ người này nãy giờ cứ nói mãi cái mớ lý thuyết mơ hồ thế kia
Vẻ mặt Quân Như ngơ ra sau lời đề nghị vừa rồi, gương mặt trở nên méo xệch khi Khang Luân bước đến và nhẹ nhàng rồi phịch xuống kế bên, gương mặt nhẹ nhàng được đã chuẩn bị sẵn sàng nghe lại toàn bộ câu chuyện...
“Anh Minh, điều tra cho em vị trí chính xác của số xe N79-1629 cho em, càng nhanh càng tốt”
Anh Minh - thiếu gia độc nhất của cảnh sát trưởng thành phố, vốn là một thành viên chủ chốt của BLACK. Một người nắm giữ toàn bộ hto6ng tin về thành phố, từ kinh doanh chính trị, đến những vụ án, nhưng toàn bộ lại là thông tin mật, chỉ phục vụ cho hoạt động của BLACK
“Đừng để chuyện này lan rộng ra”
Sau khi được giải thích một cách ngắn gọn nhất về mọi chuyện, Khang Luân liền đưa ra ý kiến của mình. Anh tiến gần lại chiếc bàn làm việc, tựa lưng vào thành bàn cầm ngay một xấp hồ sơ lên xem. Gương mặt đang bình thường cũng bỗng chốc chau lại, nhăn nhó..
Ly nước trong veo sóng sánh được đẩy tới trước mặt Hàn Nhi. Bộ dạng nãy giờ ngồi cúi gầm mặt xuống giờ chỉ ngước nhẹ lên nhìn xung quanh, nhìn đến chiếc ly rồi lại lầm lì cúi xuống. Từ lúc bị bắt, ngoài việc cố gắng chống trả thì từ khi biết được cái lí do thật sự của việc này thì Hàn Nhi chỉ nở được nụ cười nửa miệng duy nhất, nó không nói gì, không kêu cứu, hay thậm chí gương mặt cũng không biến sắc hay biểu lộ cảm xúc gì. Thái độ này của nó khiến chủ tịch Hoàng càng lúc càng bức bối. Ông ta ngồi nhìn Hàn Nhi một lượt, rồi lại cất giọng nói
“Cô không sợ sao?”
“Tại sao?”
Nhướn nhẹ đôi mày được kẻ sắc nét, một gương mặt bình thản, chỉ có hơi chút gì đó gọi là tò mò trước câu hỏi vừa rồi...
“Thường thì trong tình huống này, người bị bắt như cô ít nhất cũng phải kêu cứu hoặc la hét chứ”
Gương mặt giãn ra nhanh chóng trước câu nói vừa rồi, nó nở một nụ cười nhạt, rồi ánh mắt đột nhiên nhắm thẳng vào chủ tịch Hoàng khiến ông ta bất giác sựng người. Một ánh mắt lạnh, có vẻ gì đó bất cần và kiêu ngạo...
Chỉ chừng 15 phút sau, điện thoại Dương Phong lại sáng đèn, hắn bắt máy rồi sau đó từ “ok” được liên tục phát ra và vẻ mặt cũng theo thế dãn ra từ từ. Hắn nhanh chóng đứng dậy, nụ cười đắc ý hiện diện trên môi..
“Này, lão ta có dịnh là bắt người làm con tin không nhỉ?”
Khác với thái độ của Dương Phong, Khang Luân hơi bất mãn một chút, thật khó tin. Ai đời lại đi để con tin tại một nơi quá có nhiều sơ hở thế này - ngay tại tập đoàn Quang Lâm...
Quân Như thì hơi thất vọng, trong đầu con bé đã tưởng tượng ra rất nhiều môi trường khác nhau. Nhà kho cũ kĩ, căn nhà trong núi hay đại loại là một nơi nào đó xa xăm trên rừng hay phía ngoài biển. Nhưng cái ý tưởng của con bé đã nhanh chóng bị dập tắt ngay sau khi biết được địa điểm mà Hàn Nhi đang bị bắt. Song, nó vẫn khá hào hứng đứng dậy, sửa lại quần áo và gương mặt rạng rỡ, sẵn sàng đi cứu chị mình
“Nãy giờ tôi rất tò mò đấy. Có thật cô là em của Hàn Nhi không thế?”
Nhìn thấy nét mặt hăng hái của Quân Như, Dương Phong không thể không hỏi được câu này. Thật hó hiểu, chị thì bị bắt mà giờ phút này cô ta lại có thể nở nụ cười khoái trá đó được hay sao
“Anh hỏi vậy là có ý gì?”
“Thôi, không có gì...”
Vốn định nói vài câu chọc tức con bé này, nhưng Dương Phong đã kịp ngăn mình lại. Việc lúc này là đi giải cứu cô chị, chứ không phải đứng đây đôi co với cô em...
“Lạc Thiên, ở lại đây xem chừng nào người bên đó đến nhé, bọn này đi giải quyết trước”
Khang Luân cũng nhanh chóng đi ra cửa, không quên để lại hành động đưa hai ngón tay lên phía trán rồi vẫy nhẹ chào Lạc Thiên..
“Khoan đã, cho tôi đi với”
Sau khi cảm thấy mình bị bỏ rơi, Quân Như chạy ào ra khỏi cửa. Lời nói của Lạc Thiên cũng không kịp đến tai con bé..
Chiếc Lamborghini Aventador đỏ đậu trước cửa tập đoàn Quang Lâm, trông bề ngoài có vẻ vẫn là một công ty làm ăn phát đạt, vẫn trang hoàng đèn điện sáng trưng. Nhiều người vẫn nườm nượp qua lại. Nhưng ít ai biết đây chỉ là vỏ bề ngoài, bên trong lại hoàn toàn rỗng tuếch, một công ty đang đứng trên bề vực bị phá sản mà vẫn còn thích sự hào nhoáng đến vậy. Thật khiến những người trong cuộc như Dương Phong và Lạc Thiên chỉ còn nước ngán ngẩm lắc đầu, thở dài thườn thượt...
“Này, tôi theo ai đây...”
Cả Dương Phong và Khang Luân đều định mở cửa bước xuống xe thì hoảng hốt với tiếng nói phát ra từ ghế phía sau
“Cô làm cái gì trong xe tôi vậy?”
“Cứu chị tôi..”
Một chất giọng ngang ngang, Quân Như hoàn toàn tỉnh bơ trước câu hỏi không mấy thân thiện của Dương Phong...
“Luân, anh giữ con nhỏ này đi, để thấy nó lần nữa, không biết em sẽ làm chuyện gì đâu”
Cố nuốt nỗi bực tức ngược lại vào trong, Dương Phong bước ra khỏi xe, để lại cho Khang Luân giải quyết
Kế hoạch đã vạch sẵn lúc trên đường đến đây, vẫn sẽ đi vào hỏi thăm bình thản, vẫn xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Chỉ đơn giản hỏi han quầy tiếp tân và thừa cơ đó, Dương Phong sẽ lẻn vào phía trong. Công ty này cũng không lớn mấy, nhưng cũng mất khá lâu để lục lọi hết tất cả căn phòng... Nếu điều động được BLACK thì mọi việc có lẽ sẽ nhanh chóng và dễ dàng hơn, nhưng như thế chuyện này sẽ lộ ra ngoài. Dương Phogn chỉ còn dám tin vào sự may rủi của bản thân để có thể tìm ra nơi mà Hàn Nhi giam giữ nhanh nhất thôi..
Bước một đã xong một cách trót lọt, thật không ngờ nó lại dễ dàng quá mong đợi như vậy ( xin lỗi, tất cả là do tg này nhúng tay vào nên mới nhanh vậy đó >”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]