Bách Lăng cố giữ bình tĩnh, cố gắng phớt lờ tiếng “thình thịch” phát ra từ lồng ngực. Anh ấy cười với Kiều Mạn Mạn như mọi lần, hỏi: “Sao em lại tới đây?”
Lời vừa nói ra khỏi miệng đã ý thức được vừa hỏi một câu vô tri.
Ngoại trừ mua trà sữa, cô ấy còn có thể tới đây làm gì?
Cũng không thể là tới thăm anh ấy được.
Anh ấy không nhịn được bật cười.
Kiều Mạn Mạn cảm thấy lần thứ hai Bách Lăng cười hơi kỳ lạ, nhưng không để trong lòng, cũng không cảm thấy Bách Lăng hỏi “tới đây làm gì” là nhảm nhí.
Cô ấy ngoan ngoãn giải thích với anh ấy: “Vừa tập xe xong, đến đây mua trà sữa uống ạ.”
Bách Lăng gật gật đầu.
Anh ấy hẹn khách hàng, tuy thời gian không tính là gấp, nhưng đến muộn hoặc đến sát giờ thì không tốt lắm, vậy nên không thể tán gẫu cùng Mạn Mạn quá lâu, chỉ hàn huyên vài câu.
Anh ấy nói: “Nếu không có việc gì thì lên trên ngồi một lát. Ba giờ sẽ có phục vụ trà chiều.”
Anh ấy thuận miệng nhắc.
Lý do thoái thác như vậy không khác gì câu “Có rảnh thì lên uống trà”, “Lần sau có thời gian thì ăn cơm cùng nhau”, là lời khách sáo của người trưởng thành, nghe thôi là được, không nên cho là thật.
Nhưng mà, sao Kiều Ngốc Ngốc biết anh ấy chỉ thuận miệng hỏi thôi chứ?
Tất nhiên cô ấy cho là thật.
Cô ấy không nghĩ ngợi gì đã cười đồng ý: “Được ạ!”
Bách Lăng ngẩn người.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soc-that-ra-em-gai-toi-la-thien-kim-gia-/3549342/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.