Tháng tư, Kiều Mạn Mạn thi đánh giá xong quay lại thành phố X, bắt đầu giành giật từng giây chạy nước rút cho điểm văn hóa.
Liên tục 10 tháng ngủ muộn hơn chó, dậy sớm hơn gà, thời gian gần đây lại tới lui liên tục mấy thành phố, càng không có cách nào nghỉ ngơi cho tốt. Sắc mặt Kiều Mạn Mạn hơi không ổn, người cũng gầy đi một vòng.
Kiều Tắc nửa đùa nửa thật nói cô ấy trở nên vừa đen vừa gầy, sắp thành “phụ nữ luống tuổi có chồng” rồi.
Kiều Mạn Mạn là một cô gái nhỏ thích chưng diện, bị anh trai nói như thế, giận đến mức cơm còn ăn không vào.
Thật sự tức không chịu nổi, Kiều Mạn Mạn gọi Tiểu Hạ hỗ trợ đánh người, thậm chí còn mách lẻo với anh em bạn bè của Kiều Tắc, muốn các anh trai giúp cô ấy giáo huấn Kiều Tắc.
Từ trước đến nay họ đều rất bảo vệ Kiều Mạn Mạn, cô ấy đã mách lẻo tận mặt họ rồi, không thể thờ ơ được, vì thế bèn đi dạy dỗ Kiều Tắc một trận.
Kiều Tắc chịu khổ bị oanh tạc tin nhắn có hơi cạn lời.
Bách Lăng cũng được Kiều Mạn Mạn mách lẻo, anh ấy kiên nhẫn an ủi: “Học tập quan trọng, nhưng em cũng phải chú ý sức khỏe.”
Kiều Mạn Mạn: “Dạ dạ!”
Bách Lăng và Kiều Mạn Mạn hàn huyên một lúc, sau đó mới tìm Kiều Tắc, nói: “A Tắc, mày nói Mạn Mạn như thế có phải hơi quá đáng không?”
Đã bị N người bạn tìm tới cửa nói những câu tương tự, mặt Kiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soc-that-ra-em-gai-toi-la-thien-kim-gia-/3549340/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.