Kiều Mạn Mạn là một cô gái thích chưng diện, hơi có gánh nặng ngoại hình. Nghĩ đến huấn luyện quân sự bị rám nắng sẽ xấu đi, thật sự so với giết cô ấy còn khó chịu hơn.
Lúc này nghe Lương Thi Tình và Tiểu Hạ kẻ xướng người họa, khuôn mặt gần như suy sụp.
Gấp gấp gấp!
Có cách nào để không cần tham gia huấn luyện quân sự không?
Nhưng mà, không hề có.
Huấn luyện quân sự của Giang Vọng Hạ còn chưa kết thúc, Kiều Mạn Mạn đã nhập học khai giảng. Bắt đầu kỳ huấn luyện quân sự dưới ánh mặt trời chói chang, đau đến không muốn sống.
Loại mệt mỏi và khổ sở này, khác với tập huấn cấp 3.
Cho dù tập huấn có muộn, cũng chỉ là 2 giờ rưỡi sáng đi ngủ, 5 giờ rưỡi sáng bò dậy, ngày đêm vẽ tranh thôi.
Nhưng huấn luyện quân sự trên danh nghĩa là 8 giờ sáng tập hợp, 10 giờ tối kết thúc huấn luyện buổi tối. Nhưng dậy sớm rửa mặt và bôi kem chống nắng tốn không ít thời gian, buổi tối về ký túc xá phải phân chia thời gian tắm rửa với bạn cùng phòng. Tắm rửa xong thì đắp mặt nạ, rồi ngâm chân thả lỏng cơ bắp đau nhức một chút, cũng đã 1 giờ sáng.
Từ nhỏ đến lớn Kiều Mạn Mạn đã là một người lười biếng, tố chất thân thể không tốt, không thích vận động, chưa từng huấn luyện cường độ cao như vậy.
Ngày thứ hai huấn luyện quân sự, vẻ mặt cô ấy viết mấy chữ đau đến không muốn sống, sống không còn gì luyến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soc-that-ra-em-gai-toi-la-thien-kim-gia-/3549335/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.