Biểu cảm của Kiều Mạn Mạn nghiêm túc, đang cực kỳ nỗ lực biểu đạt suy nghĩ của mình cho Tiểu Hạ, nỗ lực an ủi cô.
Giang Vọng Hạ không nghĩ tới có một ngày được nghe Kiều Mạn Mạn giảng đạo lý. Lấy một ví dụ không phù hợp lắm, giống như là học sinh dốt giảng bài cho học sinh giỏi vậy. Điều này khiến người từ trước đến nay luôn kiêu ngạo tự phụ như cô có chút không thoải mái.
Cô cảm thấy Kiều Mạn Mạn sẽ không hiểu được cảm giác của cô.
Chính bởi vì không cách nào cảm nhận được, cho nên mới có thể đứng trên lập trường của người ngoài an ủi cô.
Cô mím môi, lạnh giọng nói: “Kiều Mạn Mạn, cậu không hiểu.”
“Ai cũng có thể giảng đạo lý.”
“Nhưng có rất nhiều chuyện, đạo lý chỉ là đạo lý. Khi cậu trải nghiệm sẽ phát hiện không giống trong tưởng tượng của cậu đâu, không dễ dàng buông bỏ như vậy.”
Giang Vọng Hạ cho rằng, nếu như Kiều Mạn Mạn gặp phải những chuyện này, nói không chừng Kiều Mạn Mạn biểu hiện còn khó chấp nhận hơn cả cô.
Kiều Mạn Mạn không nghĩ tới lời nói của mình lại tạo thành hiệu quả như vậy.
Cô ấy cũng không nhận ra Tiểu Hạ vì lời nói của cô ấy mà sinh ra biến hóa tâm lý vi diệu, cho rằng Tiểu Hạ thua trận nên mất hứng, lúc này lại nhắc tới đề tài này, càng mất hứng hơn.
Cô ấy vẫn đang nỗ lực an ủi Tiểu Hạ.
Giang Vọng Hạ bực bội, không muốn nghe nữa, lập tức ngắt lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soc-that-ra-em-gai-toi-la-thien-kim-gia-/3549325/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.