Kỹ thuật chụp ảnh của Giang Vọng Hạ bị ghét bỏ.
Tự bản thân Giang Vọng Hạ cảm thấy rất tốt, hình ảnh chụp rõ ràng, kết cấu hoàn mỹ, chụp toàn thân, nửa người đều cân đối. Vừa có thể nhìn thấy bối cảnh phía sau, lại vừa có thể nhìn thấy bản thân Kiều Mạn Mạn. Rốt cuộc là có chỗ nào không tốt?
Cô giáo Mạn Mạn bắt đầu mở lớp học rồi.
Kiều Mạn Mạn lướt lướt, lướt đến một tấm ảnh, chỉ vào nam sinh gầy như cây gậy trúc bên cạnh: “Tiểu Hạ, cậu không cảm thấy cậu ấy còn bắt mắt hơn tớ sao?”
Giang Vọng Hạ: “Cậu ấy là người qua đường.”
Kiều Mạn Mạn hơi trợn mắt, không thể tưởng tượng được hỏi: “Người qua đường còn bắt mắt hơn nhân vật chính, cậu cảm thấy có lý không?”
Giang Vọng Hạ miễn cưỡng thừa nhận, đúng là tấm ảnh này còn thiếu sót.
Kiều Mạn Mạn tiếp tục lướt, lướt đến một tấm này nào đó.
“Tấm này rung rồi, còn không thấy rõ người.”
“Tấm này tớ nhắm mắt rồi.”
“Tấm này cậu nhìn tớ trông có giống học sinh tiểu học 1m2 không?”
“Tấm này, mặt tớ cười giống như là muốn ăn thịt trẻ con vậy!”
“Tấm này là cái góc chết gì vậy?”
“Tấm này khá đẹp, nhưng người tớ đâu?”
“…”
Kiều Mạn Mạn hết sức nghiêm túc chỉ cho Tiểu Hạ ảnh chụp có chỗ nào không tốt.
Ban đầu Giang Vọng Hạ cây ngay không sợ chết đứng, tự tin ảnh chụp không có vấn đề gì, là Kiều Ngốc Ngốc quá soi mói.
Nhưng dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soc-that-ra-em-gai-toi-la-thien-kim-gia-/3549320/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.