Từ nhỏ Giang Vọng Hạ đã là đứa bé thông minh, ưu tú, có gen thông minh và thiên phú cờ vây siêu cao, đúng là có vốn liếng để kiêu ngạo tự phụ.
Giang Vọng Hạ biết rõ sự khác biệt giữa cô và những đứa trẻ bình thường.
Ví dụ như, lúc ở nhà trẻ, tiểu học cô đã cảm thấy trẻ con bằng tuổi rất ngốc. Sao giáo viên không chỉ nói hai ba lần mà họ vẫn nghe không hiểu vậy?
Cô nghe một lần đã hiểu rồi!
12 tuổi, lần đầu tiên cô tham gia giải đấu cờ vây đã giành được quán quân.
Thiên phú của cô rất tốt, rất xuất sắc.
Cô biết thiên phú của mình rất tốt, cô biết mình rất ưu tú, cho nên bản thân cũng có chút kiêu ngạo tự phụ.
Thế gian không có mấy thiên tài có thể chấp nhận mình không bằng người thường.
Tương tự, có đôi khi Giang Vọng Hạ sẽ không chấp nhận chuyện “bại bởi người không bằng mình.”
Khi cô cảm thấy hài lòng về bản thân thì rất khó chấp nhận tình huống “tôi thua rồi”. Mặc dù không biểu hiện ra bên ngoài, nhưng trong lòng cô hơi không dễ chịu.
15 16 tuổi, tuy rằng ba luôn nói: “Làm người phải khiêm tốn”, “Người giỏi còn có người giỏi hơn, trời cao còn có trời cao hơn”, nhưng vẫn sẽ có số ít người không biết trời cao đất rộng, cảm thấy mình là người đặc biệt nhất.
Người khác có thể, cô cũng có thể. Người khác không thể, cô cũng có thể.
Bác sĩ tâm lý nói, tố chất tâm lý của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soc-that-ra-em-gai-toi-la-thien-kim-gia-/3549316/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.