Mấy ngày nay tâm trạng Kiều Mạn Mạn không tốt lắm, vẫn luôn không tập trung, thường xuyên thất thần.
Một giây trước, Kiều Tắc cầm bài thi tháng chưa được 80 điểm của cô ấy, chỉ vào chỗ làm sai, nói “Em cẩn thận chút đi.” (*)
Một giây sau, Kiều Mạn Mạn hỏi “Ở đâu có tráng miệng”, “Vị gì vậy, có ngon không.”
Câu này khiến Kiều Tắc rất cạn lời.
Anh bình tĩnh nói: “Anh bảo em cẩn thận, chứ không bảo em ăn tráng miệng.”
Kiều Mạn Mạn: “… À.”
Trường X có kỳ thi tháng, thành tích thi tháng của Kiều Mạn Mạn không lý tưởng cho lắm. Vì thế Kiều Tắc mời giáo viên bổ túc nghỉ hè quay lại, dặn cuối tuần giáo viên tới dạy bù cho em gái ngốc.
Kiều Tắc lập chí làm cao thủ bưng trà rót nước (**),hỏi Giang Vọng Hạ có muốn học bổ túc không.
Giang Vọng Hạ dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn anh, giống như đang nói: Anh thấy em trông giống muốn học bổ túc sao?
Nghĩ lại thì cũng đúng.
Ở trường học còn không nghiêm túc nghe giảng, lại muốn trông đợi cô học bổ túc sẽ nghe giảng sao.
Không thể sắp xếp việc dạy bù cho Tiểu Hạ, Kiều Tắc cảm thấy hơi tiếc nuối.
Sáng thứ bảy phải quay lại trường X tự học, chiều thứ bảy Kiều Mạn Mạn phải đến phòng vẽ. Kiều Tắc sắp xếp cho cô ấy học bổ túc sau khi từ phòng vẽ tranh về, học bổ túc đến tối.
Chủ nhật cũng phải đến phòng vẽ, buổi chiều về lại học bổ túc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soc-that-ra-em-gai-toi-la-thien-kim-gia-/3549303/chuong-30.html