Edit + Beta: Hiron Ánh đèn mờ ảo trong phòng. Chiếc váy dạ hội màu đen tuyền với lớp lót màu đỏ thẫm, vừa quyến rũ vừa trang trọng, trông thật huyền ảo trong tủ quần áo, Vu Cẩn buột miệng: "Muốn mặc thì anh đi mà mặc..." Đại ca ngước mắt lên, thản nhiên: "Được." "Anh mặc." Vệ Thời bước ra khỏi phòng thay đồ, gương mặt anh tuấn, mái tóc đen dài thẳng mượt, vừa quyến rũ vừa mê người. Chiếc váy dài chấm đất, vẻ ngoài đẹp trai biến thành nét lạnh lùng khó tả, đôi môi đỏ mọng như máu khiến Vu Cẩn đỏ mặt! Tuyệt sắc nhân gian! Chị đại Vệ Thời khẽ nhếch môi cười, mũi tên xuyên thẳng vào tim Vu Cẩn. "Tiểu Vu?" Vu Cẩn giật mình tỉnh giấc, suýt chút nữa ngã ngửa trên ghế. Nghiên cứu viên Tống cũng hết hồn, suýt chút nữa bị Vu Cẩn dọa, anh ta quan tâm hỏi: "Đừng ép bản thân quá, nhìn cậu mệt mỏi thế kia, ngủ ngon vậy, mơ gì mà..." Đèn mổ trên trần nhà chiếu sáng. Đồng hồ điện tử hiển thị 9 giờ sáng. Đêm qua đã trôi qua. Trước khi ngủ, Vu Cẩn đã kháng cự chuyện mặc váy với Vệ Thời, cuối cùng anh đành tiếc nuối cất váy đi. Mặc đồ nữ là không thể nào. Cả đời này cũng không thể! Thực ra, khi Vu Cẩn hét lên "muốn mặc thì anh đi mà mặc", Vệ Thời đã lấy chiếc váy ra ướm thử cho cậu: "Nhóc con cũng muốn xem em mặc." Hả?! Không phải anh đã nuốt chửng nhóc con rồi sao?! Tự mình muốn xem còn lôi Vệ nhỏ ra!! Mà "nhóc con" là từ đâu ra vậy?! Sáng sớm, 7
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soc-sao-bao-la-show-tai-nang-co-ma/4572064/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.