Quả thật Tưởng Diên muốn mua túi cho Giang Nhược Kiều.
Khi thấy chiếc túi đó ở quầy, anh ta đoán chắc cô sẽ thích. Giá tại quầy là hơn ba mươi ngàn, điều này vượt xa khả năng chấp nhận đối với một sinh viên.
Bình thường Tưởng Diên ở trường cũng đi làm thêm. Anh ta chơi game rất cừ, dưới sự giới thiệu của bạn bè, anh ta kéo rank cho mấy người không thiếu tiền cũng có thể kiếm được một chút. Ngoài việc này ra, anh ta còn đầu quân cho một công ty game, không phải nhân viên ra quyết sách gì, trước mắt cũng không đủ tiêu chuẩn cho vị trí kế hoạch nên đành xin làm tại bộ phận bình thường. Dù gì lý lịch của anh ta quá thấp, chỉ biết chơi game, chưa chắc có thể vạch kế hoạch hay gì cả. Cũng may anh ta còn trẻ, có được cơ hội như vậy cũng không tệ rồi.
Muốn gây dựng thành tựu thì phải không ngừng rèn luyện. Mà quá trình rèn luyện này cũng phải trả giá bằng sức lực và tiền bạc.
Không ai cầm tay chỉ việc cho anh ta được, Tưởng Diên phải vừa mày mò, vừa tốn tiền đi học.
Cho nên, tuy tiền lương của hai công việc gộp lại có thể để một sinh viên đại học sống cuộc sống sung túc, nhưng anh ta có quá nhiều chuyện phải làm nên cũng phải chi tiêu lắm. Do vậy, đến tận bây giờ tiết kiệm của anh ta cũng chưa đến hai mươi ngàn.
Lúc đó anh ta đi theo mẹ, cũng thấy ngại khi mua chiếc túi này.
Bây giờ, sau khi trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soc-hotboy-nha-ngheo-la-papa-cua-be/2640534/chuong-8.html