Ngoại hình của Giang Nhược Kiều rất xuất sắc, đây là điều không thể nghi ngờ.
Lục Dĩ Thành cũng từng bị bạn cùng phòng kéo đến bữa tiệc chào đón tân sinh viên. Lúc đó Giang Nhược Kiều vẫn chưa là bạn gái của Tưởng Diên, cô mặc váy dạ hội, trang điểm tinh xảo. Lúc cô đi đến chỗ bạn mình, tình cờ đi ngang qua anh. Giờ phút này anh không nhịn được nghĩ, trí nhớ của mình tốt như vậy sao? Lục Dĩ Thành vốn cho rằng mọi chuyện đã chìm vào quên lãng từ lâu, lúc này lại bất chợt ùa về. Khi đó cô cũng để tóc xoăn, trên tóc còn có dải ruy băng rủ xuống.
Khi ấy, cô cũng không chú ý đến anh.
Hay nói đúng hơn là cô không đặc biệt chú ý đến ai.
Kỳ lạ là, lần đầu tiên Tưởng Diên nhắc đến cái tên này trong ký túc xá, anh lại nhớ cô là ai, cũng nhớ rõ khuôn mặt của cô.
Giang Nhược Kiều nhận ra Lục Dĩ Thành đột nhiên không nói gì, cô ngước mắt lên nhìn anh.
Lục Dĩ Thành cũng đã ổn định lại cảm xúc, anh dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Tôi cũng không chắc rốt cuộc chuyện này có đúng hay không, nhưng dù sao có cũng hơn không.”
Anh luôn là người ôn hòa, hướng nội.
Nhưng đôi khi cái từ hướng nội này cũng không mang ý nghĩa tốt, nó đồng thời còn có nghĩa là ngụy trang.
Hoặc có lẽ cũng không phải ngụy trang, mà là đã quen giấu hết cảm xúc thật. Từ nhỏ anh đã mồ côi ba mẹ, sống nương tựa cùng bà nội, quả thật cũng không có vốn liếng để bốc đồng, thế nên anh đã học được như người lớn từ sớm, không giỏi bộc lộ yêu thích trong lòng mình.
Giống như giờ phút này, anh có thể nhanh chóng ổn định chỉ trong vài giây, ngay cả Giang Nhược Kiều cũng không nhận ra anh có gì bất thường.
“Dù sao cũng thử một chút đi.” Giang Nhược Kiều nói.
Khoảng cách giữa hai người vẫn không thay đổi.
Lúc này người môi giới chính là quần chúng ăn dưa.
Chị ta cảm thấy kỳ lạ, thật sự không phải là một nhà ba người ư? Sao lại trông hài hòa thế nhỉ?
Nhất là anh chàng đẹp trai và mỹ này vô cùng xứng đôi.
Chàng trai có dáng người cao gầy thẳng tắp, áo trắng quần đen, mái tóc gọn gàng, cả người toát ra khí chất sạch sẽ ôn hòa.
Cô gái có vóc dáng mảnh mai, mặc một chiếc váy tay phồng màu trắng, trông vừa hoạt bát lại năng động. Mặt mày thanh tú, trong sáng và thoải mái, cả người giống như tỏa sáng lấp lánh lóa mắt.
Thật sự không phải là một đôi sao?
Giang Nhược Kiều đi theo Lục Dĩ Thành vào phòng kiểm tra formaldehyde*. (*) Formaldehyde hay còn được gọi với các tên khác như Formol hay Fomandehit, được các tổ chức y tế cảnh báo và xếp hạng là hóa chất độc hại có ảnh hưởng đối với sức khỏe con người gây ra các bệnh hiểm nghèo như ung thư nếu sử dụng lâu dài.
Lục Tư Nghiên ở trong phòng khách, cậu nhóc không đi theo cùng, Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành cũng không phát hiện. Điều họ quan tâm nhất bây giờ là rốt cuộc formaldehyde trong căn phòng này có đạt tiêu chuẩn hay không.
Lục Tư Nghiên nhìn chị gái môi giới bằng ánh mắt nghi ngờ, sau đó cũng thấp giọng nói: “Bọn họ rất xứng nhỉ?”
Người môi giới gật đầu.
Ơ? Ai đang nói chuyện thế?
Chị ta đột nhiên bừng tỉnh, cúi đầu nhìn Lục Tư Nghiên đứng bên cạnh mình.
Lục Tư Nghiên cười nói: “Em cũng cảm thấy bọn họ cực kỳ xứng đôi. Chị gái, chị tinh mắt lắm.”
Nói đến đây, cậu nhóc lại nhìn tấm thẻ công tác trên túi áo sơ mi của chị ta rồi nói: “Chị gái, chắc chắn sau này chị sẽ rất đỉnh! Được thăng chức, tăng lương ~”
Người môi giới bị cậu nhóc chọc cười: “Thật á? Anh bạn nhỏ, cho chị mượn lời chúc tốt lành của em nhé.”
Từ dụng cụ đo lường Formaldehyde mà Lục Dĩ Thành mượn được, chỉ số formaldehyde ở mỗi phòng đều nằm trong ngưỡng an toàn. Lúc này người môi giới mới nói: “Mỗi căn phòng trong khu dân cư này đều có tuổi đời hơn mười năm, chủ thuê nhà trước đó đã ở mấy năm, năm ngoái mới bắt đầu sửa sang lại. Hai năm qua vẫn luôn có người ở, cho nên hai người không cần lo lắng về vấn đề formaldehyde.”
Những lời này…
Cũng đúng chứ không sai!
Không có gì dễ dàng thanh lọc Formaldehyde hơn so với người ở.
Lục Dĩ Thành cất dụng cụ đo lường, sau đó lại đi kiểm tra cửa sổ. Mặc dù là tầng bốn nhưng vẫn phải chú ý đến vấn đề an toàn, nhất là phải kiểm tra xem lưới chống trộm trên cửa sổ có kiên cố không.
Nếu anh sống một mình thì không sao, anh có thể không quan tâm đến formaldehyde, cũng có thể không để tâm có lưới chống trộm hay không. Nhưng dẫn theo một đứa trẻ, cuộc sống luôn tiềm ẩn những mối họa ngầm khắp nơi.
Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành đều là người cẩn thận, mỗi người kiểm tra một lần, đảm bảo không có sơ sót nào.
Nếu ký hợp đồng xong lại phát hiện vấn đề thì mới bất lực.
Chị gái môi giới thật sự chưa từng gặp khách trọ nào như vậy, nhưng chị ta cũng học được từ đó một số điều. Nếu như một ngày nào đó có thể phát huy tác dụng, biết đâu khách hàng sẽ cảm thấy chị ta rất đáng tin cậy thì sao?
Sau khi kiểm tra nhiều lần xác định không có vấn đề, Lục Dĩ Thành bàn bạc với Giang Nhược Kiều xong, xác nhận ký hợp đồng với người môi giới.
Lại một chuyện lớn khác được giải quyết.
Trước khi vào tháng chín là có thể chuyển đến.
Giang Nhược Kiều cảm thấy Lục Dĩ Thành rất đáng tin cậy. Hơn nữa, lúc ở Nông Gia Lạc, nếu không phải anh tiến lên ngăn Tưởng Diên lại thì cô cũng sẽ không rời đi thuận lợi như vậy, thế nên cô đề nghị cùng nhau ăn cơm, tất nhiên là cô mời khách.
Lục Dĩ Thành rất muốn nói là không cần ăn ở bên ngoài, mua đồ ăn về anh nấu cũng được.
Nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào.
Nói như vậy sẽ khiến cô hiểu lầm là anh muốn đưa cô về nhà, thế nên anh gật đầu: “Được, cảm ơn.”
Giang Nhược Kiều hỏi Lục Tư Nghiên: “Nhóc con đẹp trai, buổi tối muốn ăn gì? Cái gì cũng ăn được chứ?”
Bà chủ vừa kết toán một khoản tiền với cô, đoán chừng hai ngày nữa sẽ vào tài khoản.
Đến lúc đó cô lại là Tiểu Kiều có tiền.
Lục Tư Nghiên vừa định nói KFC, Pizza Hut thì Lục Dĩ Thành đã nói trước khi cậu mở miệng: “Đừng nói đến KFC, Pizza Hut, McDonald’s, con mới ăn hai hôm trước, bớt ăn những thứ này lại.”
Lục Tư Nghiên: “…”
Ba càng ngày càng giống người ba kia.
Giang Nhược Kiều cũng vội gật đầu: “Đúng, tôi cũng không muốn ăn, lượng calo cao quá.”
“Vậy sao mẹ còn hỏi con?” Lục Tư Nghiên bĩu môi: “Hai người thương lượng đi, dù sao hỏi con cũng vô cùng, cuối cùng ba cũng nghe mẹ, vẫn là mẹ quyết định.”
Giang Nhược Kiều: “?”
Lục Dĩ Thành ho nhẹ một tiếng: “Hay là đi ăn sủi cảo đi, ở đây có một tiệm sủi cảo không tệ lắm, tất cả đều là ông chủ tự gói.”
Giang Nhược Kiều không có ý kiến.
Cô chỉ chịu trách nhiệm tính tiền.
Lục Tư Nghiên cũng bị khơi dậy con sâu ham ăn, cậu nhóc muốn ăn sủi cảo ngô, nấm, thịt lợn.
Lục Dĩ Thành dẫn hai mẹ con băng qua mấy con hẻm nhỏ, lúc sự kiên nhẫn của Giang Nhược Kiều đã gần đạt đến giới hạn, cuối cùng họ cũng đến nơi. Đây là một cửa hàng sủi cảo rất bình thường, nói đúng hơn thì không phải cửa hàng, mà là một quầy hàng.
Giang Nhược Kiều: “…”
Lục Dĩ Thành thấy Giang Nhược Kiều lề mề không ngồi xuống, anh tưởng là cô ghét bỏ bàn ghế ở đây không sạch sẽ.
Anh nói: “Cậu chờ chút.”
Sau đó anh rút khăn giấy trên bàn, thấm nước trong ly rồi cúi người lau sạch chiếc bàn lớn, nhất là chỗ cô sẽ ngồi đến sáng bóng sạch sẽ. Trước tiên lau ướt một lần, sau đó lại lau thêm hai lượt rồi mới nói với Giang Nhược Kiều: “Ngồi được rồi, sạch lắm.”
Lục Tư Nghiên: “…”
Được rồi, cậu cũng quen rồi.
Giang Nhược Kiều hơi ngạc nhiên, cô còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, thất thần nhìn Lục Dĩ Thành.
Lục Dĩ Thành đứng bên cạnh cô, hôm nay cô đi giày bệt, chắc chỉ cao đến cằm anh.
Lục Dĩ Thành thấy cô vẫn không ngồi, anh chần chừ nói: “Hay là… chúng ta đổi nơi khác. Xin lỗi, tôi không suy xét chu toàn.”
Thật sự là anh không biết chọn chỗ, bởi vì quả thật anh chưa bao giờ đi ăn riêng với người khác giới, cho nên anh nghĩ rằng ăn cơm thì phải tìm một nơi có chất lượng tốt và giá cả phải chăng.
Nhất là cô nói mời khách nên anh không muốn tiêu quá nhiều.
Giang Nhược Kiều khoát tay áo, dứt khoát ngồi xuống: “Không sao. Ở đây đi.”
Cô chỉ không ngờ Lục Dĩ Thành lại cẩn thận như vậy.
Biết anh cẩn thận là một chuyện, nhưng hưởng thụ sự cẩn thận của anh lại là một chuyện khác.
Trước kia cũng không phải chưa từng có chàng trai nào lau bàn giúp cô, nhưng nói thế nào nhỉ, những người kia đều có mục đích lấy lòng. Nhưng Lục Dĩ Thành thì khác, anh thật sự chỉ lau bàn để cô ngồi thoải mái, cũng chính vì vậy nên lúc anh cúi xuống, ống tay áo xắn lên khuỷu tay lộ ra cánh tay gầy guộc… lại đẹp mắt đến không ngờ.
Lục Dĩ Thành thở phào nhẹ nhõm.
Ông chủ là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, trông giản dị và chất phát.
Bọn họ gọi ba đĩa sủi cảo.
Một đĩa là nhân ngô, nấm hương, thịt lợn mà Lục Tư Nghiên gọi.
Một đĩa là nhân tam tiên* Giang Nhược Kiều chọn. (*) Sủi cảo tam tiên là loại sủi cảo được làm từ các nguyên liệu khác nhau, có thể chia làm ba loại tịnh tam tiên, nhục tam tiên và bán tam tiên.
Lục Dĩ Thành gọi nhân cải trắng, thịt lợn.
Sủi cảo này trông giống như được làm thủ công, Giang Nhược Kiều cẩn thận gấp một cái nếm thử.
Lục Dĩ Thành không động đũa mà chỉ nhìn cô, như thể muốn nhận được lời nhận xét từ cô.
Giang Nhược Kiều ngước lên, trên chiếc bàn vuông hẹp, Lục Dĩ Thành ngồi đối diện với cô. Nói đúng ra thì khoảng cách giữa hai người hơi gần, cô nhìn anh, anh cũng nghiêm túc nhìn cô. Cô thoáng suy nghĩ, mày mắt cong cong nói: “Nhân bánh không tệ, không mặn lắm.”
Trong mắt Lục Dĩ Thành cũng hiện lên ý cười nhàn nhạt: “Ừ.”
Giang Nhược Kiều không quen ăn món chính cho bữa tối.
Hôm nay xem như ngoại lệ, nhất là sủi cảo. Sau khi cô ăn mấy miếng bèn đặt đũa xuống, chỉ ngồi trên ghế uống nước.
Lục Dĩ Thành thấy cô không ăn nữa bèn hỏi : “Sao vậy? Không hợp khẩu vị à?”
Lục Tư Nghiên đang bận ăn như vũ bảo, nói không rõ lời: “Mẹ có thể ăn bảy cái sủi cảo vào buổi tối đã là rất nể mặt ba rồi.”
Giang Nhược Kiều nghiêm túc sửa lời cậu: “Không phải bảy cái, là sáu cái. Con như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc mẹ tính lượng calo hấp thụ một ngày.”
Lục Dĩ Thành do dự: “Ăn ít vậy à?”
Lục Tư Nghiên nói: “Vậy đã là nhiều lắm rồi. Buổi tối mẹ chỉ ăn salad rau quả, có thể ăn sáu cái sủi cảo lớn là đãi ngộ của dịp tết.”
Giang Nhược Kiều đỡ trán: Sao thằng nhóc này lại hiểu cô thế chứ?
Đúng thế, để đạt được hiệu quả quay chụp cũng như để trông xinh đẹp trước ống kính, cô vẫn luôn kiểm soát vóc dáng của mình.
Bình thường cũng sẽ chạy bộ hoặc là đánh tennis, nhưng quan trọng nhất vẫn là phải quản cái miệng mình. Buổi sáng cô sẽ ăn no, giữa trưa cũng sẽ ăn no, nhưng buổi tối đều cố gắng không ăn những món chính.
Lục Dĩ Thành: “…”
Anh hơi khó hiểu, nhất là khi nhìn cổ tay mảnh khảnh của Giang Nhược Kiều, luôn cảm thấy chỉ cần dùng một chút sức là có thể bẻ gãy.
Gầy như vậy, tại sao còn phải khống chế… calo gì nhỉ?
Lục Dĩ Thành xử lý hết đĩa sủi cảo của mình.
Lục Tư Nghiên cũng ăn rất giỏi, cậu nhóc cũng đã ăn gần hết.
So với đĩa của hai người con trai họ Lục, cái đĩa trước mặt Giang Nhược Kiều trông có vẻ rất lạc lõng.
Lục Tư Nghiên nói như chuyện đương nhiên: “Ba, ba không ăn à?”
Lục Dĩ Thành nhìn cậu bé: “Ba ăn xong rồi.”
“Chưa mà.” Lục Tư Nghiên chỉ vào sủi cảo còn lại trong đĩa của Giang Nhược Kiều: “Mẹ vẫn chưa ăn xong.”
Lần nào cũng vậy, mẹ không ăn hết thì ba ăn.
Mẹ không thích ăn thì ba cũng sẽ ăn.
Lục Dĩ Thành: “?”
Giang Nhược Kiều nhịn cười.
Lục Dĩ Thành hơi xấu hổ nhưng vẫn không nói gì.
Ở chung với thằng nhóc này lâu như vậy, cho dù bây giờ anh nói gì, thằng nhóc này cũng có bản lĩnh khiến anh lúng túng hơn.
Ví dụ như nếu anh nói: “Ba không ăn đồ thừa của người khác”, chắc chắn thằng nhóc này sẽ nói “Nhưng sau này ba sẽ ăn đồ thừa của mẹ rất ngon lành…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]