Chương trước
Chương sau


Bà ấy đã biết mục đích của bà Lâm, bà ấy không biết bà Lâm biết được từ đâu, nhưng bây giờ Vương Thúy Trân chẳng qua là làm theo lệnh của bà Lâm, trong tay Vương Thúy Trân căn bản không có chứng cứ gì, chẳng qua bà ta chỉ đang lừa bà ấy. Mà bà ấy, từ lúc nhìn thấy Vương Thúy Trân đến đây thì đã thấp thỏm rồi, sau khi nghe lời Vương Thúy Trân nói lại lập tức cho rằng bà ta có chứng cứ gì đó, mà sự hoảng loạn của mẹ Tưởng, sự thất thố của bà ấy, sự bộp chộp của bà ấy, tất cả đều bị con trai nhìn thấy.
 
Lòng dạ bà Lâm quá ác độc!
 
Không những khiến kế hoạch bà ấy đã tính toán nhiều năm trở thành công cốc, còn muốn khiến đứa con trai duy nhất của bà ấy căm hận bà ấy.
 
Vào lúc này, đầu óc của mẹ Tưởng xoay chuyển rất nhanh, bà ấy đang nghĩ làm sao để cứu vãn tình hình. Mất đi sự giúp đỡ của nhà họ Lâm, chắc chắn là đã mất đi một nguồn lực vững chắc để giúp con trai bà ấy sau này gây dựng lại sự nghiệp, tuy rằng rất tàn khốc, nhưng con trai vẫn là của bà ấy! Chỉ cần con trai vẫn còn thì sau này bà ấy vẫn có thể trở mình, nhưng nếu con trai không còn tin tưởng bà ấy nữa... Lúc này mẹ Tưởng chợt cảm thấy sợ hãi.
 
“A Diên, chẳng lẽ con không tin mẹ sao?” Mẹ Tưởng đã kết luận trong tay Vương Thúy Trân không có bất cứ chứng cứ gì, vẻ mặt bà ấy càng lúc càng bình thản: “Mẹ có hại ai cũng sẽ không hãm hại con, hơn nữa người duy nhất trên đời này hy vọng con có cuộc sống tốt chính là mẹ! A Diên, sao con có thể nghi ngờ mẹ chỉ vì mấy câu nói của người ngoài?”
 
Vương Thúy Trân bật cười ra tiếng: “Đúng vậy đúng vậy, người duy nhất trên đời này hy vọng cậu sống tốt chính là mẹ cậu, bà ta hy vọng cậu và cô chủ Khả Tinh ở bên nhau, hy vọng cậu trở thành con rể nhà họ Lâm, dựa vào tài nguyên của nhà họ Lâm để trở thành người trong giới thượng lưu.”
 
Mẹ Tưởng hít sâu một hơi.
 
Vào những lúc như thế này, càng không thể để bị chọc giận.
 
Bà ấy quay sang nói với Vương Thúy Trân: “Chị Vương, tôi với bà có thù oán gì? Cho dù năm đó tôi đến nhà họ Lâm giành mất công việc của bà, khiến tiền lương của bà bị giảm xuống nhiều thì bà cũng đâu cần phải làm như vậy.”
 
Vương Thúy Trân cũng không dính chiêu của bà ấy, bà ta chỉ nhìn Tưởng Diên, nói: “Tưởng Diên, cô chủ Khả Tinh thích cậu, nếu như cậu không tin, bây giờ cậu có thể tự đến trường hỏi cô chủ Khả Tinh. Tôi nghĩ cậu cũng biết suy nghĩ, mẹ cậu chăm sóc cô chủ Khả Tinh nhiều năm như vậy, cô chủ Khả Tinh lại thích cậu, cậu nói xem bà ta có biết hay không?”
 
Giờ phút này, tất cả mọi chuyện càng lúc càng rõ ràng. 112
 
Tưởng Diên nghĩ đến sự im lặng của Lâm Khả Tinh lúc trước.
 
Nghĩ đến tối hôm đó Lâm Khả Tinh đi vào phòng của anh ta, lại nghĩ đến tất cả những chi tiết nhỏ ngày hôm đó, Lâm Khả Tinh không ngăn cản anh ta, trước khi anh ta hôn cô ta có nói qua mấy câu, anh ta gọi tên Nhược Kiều, Lâm Khả Tinh đã bật khóc nhưng cũng không nói gì.
 
Bây giờ còn điều gì không hiểu nữa chứ?
 
Có lẽ sâu trong lòng anh ta đã hiểu rõ tất cả những chuyện này từ lâu rồi, nhưng tại sao anh ta lại chậm chạp như vậy, mãi đến khi bị người khác vạch trần hết lần này đến lần khác mới hoàn toàn hiểu ra?
 
Tưởng Diên lùi về sau một bước, trên mặt là sự thất vọng, là bất ngờ, mặt mày cũng tái nhợt như tro tàn.

 
Anh ta nhìn về phía mẹ mình, chỉ hỏi một câu: “Tại sao mẹ phải làm vậy?”
 
Mẹ Tưởng giật mình trong lòng, vội vàng bước đến muốn kéo anh ta lại, ngoài miệng còn đang cố gắng giải thích.
 
Vẻ mặt của Tưởng Diên kìm nén đến cực hạn, biểu cảm của anh ta rất nghiêm túc, lạnh lùng nói: “Đừng nói nữa!”
 
Anh ta không chịu nổi.
 
Không chịu nổi cái tính luồn cúi toan tính của mẹ mình, không chịu được lời biện hộ dối trá của mẹ mình.
 
Càng không thể chịu nổi... Bản thân anh ta.
 
Không chịu nổi sự ngu dốt của chính mình, thế mà lại không nhìn ra được một chuyện đơn giản dễ hiểu như vậy. Nếu như lúc đầu anh ta có thể nhận ra, có phải là anh ta và Nhược Kiều sẽ không phải đi tới bước đường như ngày hôm nay không?
 
Tưởng Diên không thể chịu nổi một bản thân như vậy, anh ta xoay người bước vội đi, giống như đang muốn chạy trốn.
 
Mẹ Tưởng nhìn tình hình trở thành như vậy, bà ấy cảm giác như toàn bộ thế giới đều trở nên u tối. Cuối cùng bà ấy cũng hiểu rõ, một chuyện đơn giản đến độ có cả trăm ngàn sơ hở như vậy, chính là để nhắm vào bà ấy, mà bà ấy thì lại không có một chút năng lực để phản kháng. Có lẽ đây là điều mà bà Lâm muốn nói với bà ấy: Mặc kệ bà có toan tính đến cỡ nào, có bày ra bao nhiêu chiêu trò, thì tôi chỉ cần dùng một chiêu chẳng lấy làm cao siêu gì mấy cũng có thể khiến cho bà thua trắng tay, bị mọi người ruồng rẫy.
 
Quá đỗi châm chọc.
 
Quá đỗi ác độc.
 
...
 
Tưởng Diên hồn bay phách lạc, thậm chí anh ta còn rất hoài niệm cái cảm giác vô tri vô thức trước đó, như vậy thì không cần phải suy nghĩ gì cả.
 
Tiếc là bây giờ anh ta càng nghĩ càng hiểu rõ.
 
Ngày hôm sau vẫn là ngày nghỉ, rất nhiều sinh viên còn chưa về trường, sân trường lúc nào cũng rộn ràng mấy hôm nay chợt trở nên quạnh quẽ. Tưởng Diên không biết mình phải đi đâu, mẹ Tưởng gọi cho anh ta rất nhiều cuộc điện thoại, anh ta cũng không bắt máy, cứ đi dạo lung tung không có mục đích, cuối cùng đi đến dưới lầu ký túc xá nữ.
 

Mấy hôm nay Giang Nhược Kiều cũng rất bận.
 
Tết Trung thu năm nay diễn ra vào giữa đến cuối tháng Chín, qua thêm một tuần nữa là sẽ chào đón tuần lễ vàng, khắp nơi đều là người, bà chủ của cửa hàng Hán phục dồn hết lịch chụp hình vào mấy ngày hôm nay, Giang Nhược Kiều có thể nói là bận tối mặt tối mày. Hôm nay trời còn chưa sáng cô đã ra khỏi nhà, thay quần áo rồi trang điểm xong cũng chỉ mới hơn bảy giờ... Chụp hình suốt từ bảy giờ đến mười một giờ rưỡi mới xong, ròng rã suốt bốn tiếng đồng hồ, cô cảm thấy gương mặt này không còn là của mình nữa, cơ thể cũng chẳng còn là của mình.
 
Mệt đến nỗi chỉ muốn về ký túc xá nằm ngủ cho đến khi trời sập mới thôi.
 
Nhưng tối nay ở công viên nào đó có hội đèn lồng, thành ra hơn bốn giờ chiều cô phải qua đó để chuẩn bị, sau đó chụp thêm ba, bốn tiếng.
 
Giang Nhược Kiều mệt như chó, uể oải chạy về ký túc xá.
 
Ai ngờ lại gặp Tưởng Diên ở dưới lầu ký túc xá.
 
Cô không muốn để ý tới anh ta, chỉ muốn nhanh chóng đi vào.
 
Nhưng hình như Tưởng Diên không nhìn thấy trên mặt cô chỉ thiếu điều viết mấy chữ “Mệt muốn chết”, trái lại còn gọi cô, nói ra một chuyện rất sốc óc, vững vàng ngăn cản bước chân của cô... Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
“Nhược Kiều, anh xin lỗi, hôm nay anh xin lỗi không phải là vì chuyện lúc trước, mà là vì anh không nhìn rõ lòng người. Những chuyện mẹ anh làm... Anh đã biết hết rồi.”
 
Giang Nhược Kiều quay lưng về phía Tưởng Diên, trên mặt đầy vẻ đau khổ.
 
Cô rất xoắn xuýt.
 
Một mặt, cô thật sự rất muốn đi lên lầu nghỉ ngơi, ngủ một giấc ngon lành. Nhưng mặt khác, cô thật sự rất tò mò về chuyện này.
 
Rõ ràng trước đó còn nói câu chuyện của mình đã rẽ sang hướng khác rồi, không quan tâm nguyên tác phát triển theo hướng nào nữa, nhưng tại sao Tưởng Diên vừa mới tung ra cái mồi câu này, cô đã thấy tò mò rồi?
 
Suy cho cùng thì cô cũng chẳng quan tâm Tưởng Diên và Lâm Khả Tinh phát triển như thế nào, nếu ngày mai hai người này kết hôn rồi phát thiệp mời cho cô, tâm trạng của cô cũng chẳng dấy lên một gợn sóng.
 
Nhưng mà... Cô rất quan tâm đến chuyện mẹ Tưởng bị lật xe.

 
Chuyện này khiến người ta tò mò cỡ nào chứ, cô đoán bà chắc chắn Lâm sẽ hành động, nhưng không ngờ mẹ Tưởng bị rớt đài nhanh như vậy.
 
Quả nhiên! Trong xương cốt của cô vẫn thích nghe ngóng mấy chuyện ngã ngựa như thế này.
 
Ghét ghê, đáng ra cô phải cao quý lạnh lùng hơn một chút. Nhưng làm sao đây, chỉ cần nghĩ đến mẹ Tưởng trong nguyên tác, không những toan tính đủ đường mà còn thành công không bị ai phát hiện, bây giờ lại bị bà Lâm giáng cho một đòn thật mạnh... Cô lại... Cô lại rất muốn cười trên nỗi khổ của bà ấy.
 
Giang Nhược Kiều không khỏi tự kiểm điểm bản thân: Chẳng trách trong nguyên tác cô lại cầm kịch bản của nữ phụ ác độc.
 
Với tính cách này của cô, thật sự không thể đảm đương nổi vai nữ chính.
 
Lúc nghe thấy người ta gặp khó khăn, nữ chính chỉ ước gì có thể vỗ tay khen hay mà được à?
 
Lúc nhìn thấy nam chính đau khổ như bây giờ, nữ chính lại nói thầm trong bụng là “Nói nhanh lên nói nhanh lên, tôi muốn biết bà ta thê thảm đến cỡ nào”, chuyện này có thể sao?
 
Đương nhiên là không rồi.
 
Giang Nhược Kiều dừng bước. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Tưởng Diên còn chìm đắm trong thế giới của anh ta, giọng nói trầm thấp mờ mịt: “Anh mới biết được ý định và những tính toán của bà ấy, anh không hiểu, hồi xưa lúc nào bà ất cũng nói với anh nhà họ Lâm có ơn với bọn anh... Tại sao lại thành ra thế này. Anh và Khả Tinh ư? Làm sao có thể chứ. Từ đầu đến cuối anh chưa bao giờ có suy nghĩ đó, tại sao bà ấy có thể áp đặt suy nghĩ của mình lên người anh, tùy ý sắp đặt cuộc đời anh như vậy, sau khi khiến cuộc đời anh trở nên thảm hại, bà ấy còn nói là vì muốn tốt cho anh? Anh không thể nào chấp nhận được, không thể chấp nhận được chuyện ngoài mặt thì bà ấy nói như vậy với anh, nhưng sau lưng lại có toan tính khác, rốt cuộc anh có phải là con trai của bà ấy không chứ?”
 
Suýt chút nữa Giang Nhược Kiều đã không kìm lòng được mà thốt lên.
 
Cuộc đời của anh trở nên thảm hại á? Cưới được cô chiêu nhà giàu, mở công ty, làm ông chủ, đi lên đỉnh cao của đời người, thỉnh thoảng còn có thể vả mặt bạn gái cũ, cuộc sống như vậy mà kêu thảm hại hả?
 
Người thật sự thê thảm phải là tôi đây này! Là tôi!
 
Nhưng cô vẫn nhịn xuống.
 
Biết mẹ Tưởng bị ngã ngựa, xem ra Tưởng Diên sẽ không nói những chi tiết nhỏ còn lại trong một sớm một chiều. Bây giờ anh ta đang đắm chìm trong đau khổ, chìm đắm trong sự bàng hoàng, cho dù có nói chuyện, thì cũng chỉ kể lể là anh ta ngỡ ngàng đến mức nào, mấy câu này nghe xong chỉ tổ phí thời gian, nghe xong chỉ biết cạn lời. Quả nhiên, không nên đi hóng hớt drama trong lúc đương sự đang bị kích động, trong mười câu thì chắc chỉ có một câu là nghe được.
 
Ví dụ như hiện tại, cô chỉ chắt lọc ra được đúng một thông tin có ích: Anh ta đã biết hết ý đồ của mẹ Tưởng rồi.
 
Làm sao biết được, biết bao nhiêu, anh ta nói nhiều như vậy mà cô cũng chẳng nghe ra được một chút manh mối nào.
 

Tổn thương rồi, tê dại rồi.
 
Cô không muốn lãng phí thời gian ngủ quý giá của mình.
 
Sau khi thức dậy còn phải đi làm thêm kiếm tiền nữa...
 
...
 
Một bên khác, lúc giữa trưa, sáng sớm hôm nay Lục Dĩ Thành có đến nhà học sinh của anh một chuyến, chủ yếu là đưa tài liệu ôn thi đại học lúc trước của anh cho học sinh.
 
Mấy cái này anh vẫn chưa vứt đi.
 
Phụ huynh học sinh rất biết ơn anh, trùng hợp hôm qua là tết Trung thu, bọn họ bèn biếu anh một hộp cua lông chất lượng cao.
 
Anh không từ chối được, chỉ đành nhận lấy.
 
Về nhà mở ra xem, cua lông này còn lớn hơn cả loại hôm qua anh mua ở chợ. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Lục Tư Nghiên muốn ăn, thế là Lục Dĩ Thành hấp ba con cho cậu nhóc. Trong hộp quà có tổng cộng sáu, bảy con, anh hấp một nửa, phần còn lại thì cất vào tủ lạnh.
 
Tất nhiên là bữa cơm này Lục Tư Nghiên vẫn chỉ được ăn có một con cua lông.
 
Lục Dĩ Thành biết hôm nay Giang Nhược Kiều phải đi chụp hình, bèn đóng gói hai con cua lông đã hấp chín, chuẩn bị ra ngoài đưa cho cô. Anh không xác định được khi nào cô mới về ký túc xá nên định gửi ở chỗ dì quản lý ký túc xá trước, sau đó gửi tin nhắn cho cô, bảo khi nào cô về thì có thể ghé lấy.
 
Anh xách theo cái hộp.
 
Ngoại trừ hai con cua, anh còn bỏ một ít trái cây khác.
 
Còn chưa đến ký túc xá, đi từ xa đã nhìn thấy bóng dáng cô.
 
Cũng nhìn thấy Tưởng Diên.
 
Anh chỉ đứng đó nhìn, có lẽ là mặt trời quá chói chang, anh không tự chủ được mà híp mắt lại. Trong vô thức, bàn tay đang xách theo hộp đồ cũng vô thức siết chặt.

Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.