Chương trước
Chương sau


Bên nhà họ Lâm, sau tết trung thu lập tức trở lại với sự yên bình vắng vẻ giống như trước đây.
 
Hai người con trai của ông Lâm cũng đã về, Lâm Khả Tinh được bà Lâm đưa về nhà mẹ đẻ ở mấy ngày. Ban ngày, chủ nhân của ngôi nhà này chỉ có bà Lâm.
 
Sau khi bà Lâm tiếp quản hoạt động từ thiện, bà ta có phòng họp và phòng sách của riêng mình ở Danh Môn Hoa Phủ.
 
Hôm nay, trong phòng sách rộng như vậy chỉ có bà Lâm và mẹ Tưởng.
 
Hiệu quả cách âm của căn phòng này rất tốt, bà Lâm còn cố ý đóng cửa lại. Bà ta ngồi trên chiếc ghế văn phòng lớn, vô cùng thích thú thưởng thức vẻ mặt của mẹ Tưởng. Đương nhiên bây giờ nhớ lại bà ta vẫn cảm thấy sợ hãi.
 
Liệu kế hoạch của mẹ Tưởng có khả thi không? Tất nhiên là khả thi rồi.
 
Xác xuất thành công có cao không? Vô cùng cao.
 
Bà Lâm cũng không biết có nên cảm ơn Tưởng Diên vì đã không có ham muốn đó với Khả Tinh hay không. Ngẫm kỹ lại, nếu vài năm nữa Khả Tinh và Tưởng Diên ở bên nhau rồi xác định muốn kết hôn, bà ta có ngăn cản được không? Đương nhiên là không ngăn cản được. Đợi khi Lâm Khả Tinh và Tưởng Diên ở bên nhau rồi, liệu người làm mẹ như bà ta có giúp đỡ con rể để con gái có một cuộc sống tốt hơn không? Thế thì chắc chắn là có.
 
“Còn gì muốn nói không?” Bà Lâm hỏi.
 
Mẹ Tưởng lắc đầu.
 
Không có gì để nói, đó chính là thắng làm vua thua làm giặc.
 
Nhưng bà ấy vẫn muốn biết một chuyện.
 
Tất cả mọi chuyện gần như có thể nói là không chút sơ hở, đến cả con trai ruột của bà ấy là A Diên cũng không biết suy nghĩ của bà ấy, sao bà Lâm lại biết được?
 
Lúc ở nhà họ Lâm, bà ấy vô cùng cẩn thận, mỗi một câu khi nói chuyện với Lâm Khả Tinh, cho dù có truyền ra bên ngoài thì người khác cũng không moi ra được sai lầm gì.
 
Sao bà Lâm lại biết được?
 
Hôm qua mẹ Tưởng cứ nghĩ mãi về vấn đề này, nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ được gì.
 
Bà ấy từng nghi ngờ Giang Nhược Kiều, nhưng lại nhanh chóng bác bỏ điều đó. Giang Nhược Kiều chẳng qua chỉ là một sinh viên hai mươi tuổi, cô còn không quen biết bà Lâm, tầng lớp của hai người khác nhau, càng không thể chạm mặt được. Cho nên khả năng cao không phải là Giang Nhược Kiều nói.
 
Vậy thì là Khả Tinh sao?
 
Cũng không thể nào, bây giờ cả ngày Khả Tinh chìm đắm trong đau khổ, chỉ mong người ngoài không biết chuyện này, Khả Tinh tuyệt đối sẽ không chủ động đề cập với bà Lâm.
 
Vậy thì là ai đây?
 
Cuối cùng mẹ Tưởng hỏi: “Sao bà lại biết được?”
 

Bà Lâm không trả lời. Sau khi biết được suy nghĩ của mẹ Tưởng, bà ta biết người này như rắn độc vậy. Tuy rằng bà ta không thân không quen với Giang Nhược Kiều, nhưng dù gì Giang Nhược Kiều cũng là một sinh viên, người ta có lòng tốt nói cho bà ta biết, bà ta không cần thiết phải nói Giang Nhược Kiều ra, điều này không hề có lợi gì cả. Sau khi im lặng một lúc, giờ đây bà Lâm mới nói: “Đúng thật là có người chú ý tới sự bất thường của Khả Tinh, con bé gầy đi rất nhiều, tôi bận bịu công việc không để ý, không có nghĩa người khác cũng không nhìn thấy. Đương nhiên tôi phải quan tâm tới con gái mình, nên đã cho người đi điều tra, mới biết được tối hôm đó Khả Tinh từ Nông gia lạc trở về thành phố nhưng con bé không về nhà, nên tôi mới để ý. Sau đó tôi lại nhớ tới hôm đó bà nói là phải đi chăm sóc cho người bạn bị bệnh…”
 
Mẹ Tưởng bật cười, hóa ra lại để sót sơ hở ở đây sao?
 
Bà Lâm khẽ cười nói: “Tôi thế này có được coi là lấy đức báo oán không, hay là…” Bà ta dừng lại: “Nhân từ với kẻ thù?”
 
“Lấy đức báo oán?” Mẹ Tưởng cảm nhận từ này thật kĩ càng, sau đó ngẩng đầu lên: “Lẽ nào không phải bố thí sao? Mười năm qua vui vẻ lắm đúng không, vui vẻ đến mức có thể thể giẫm tôi dưới chân, nhìn tôi vây quanh bà như một người hầu.”
 
Bà Lâm cũng không nổi giận: “Thật lòng cũng được, bố thí cũng được, dù cho tôi có suy nghĩ gì, nhưng chẳng phải mười năm qua mẹ con bà sống rất thoải mái sao? Thoải mái đến mức có thể tính kế con gái người khác, thèm muốn tài sản của nhà người khác.”
 
Mẹ Tưởng cúi đầu bật cười: “Tính kế con gái bà? Rốt cuộc bà có hiểu con gái mình không vậy, bà có biết con gái mình là người thế nào không? Không lẽ bà tưởng tôi dụ dỗ con gái bà thích A Diên đấy chứ? Tại sao con gái bà lại nói gì nghe nấy với tôi, bà có từng nghĩ rằng, đó là vì tôi biết trong lòng cô ta nghĩ gì, lời tôi nói vừa khéo là điều mà cô ta thích nghe, đêm đó tôi không ở bên cạnh cô ta, không trói chân cô ta, là tự cô ta mò tới phòng A Diên.”
 
Đến lúc này rồi, chẳng qua là tổn thương lẫn nhau thôi.
 
Mẹ Tưởng đoán trúng được bà Tưởng sẽ không làm ầm chuyện này lên, bà Lâm sợ ông Lâm biết, càng sợ người ngoài biết hơn.
 
Nếu không sau khi biết chuyện này, cần gì phải nhẫn nhịn tới bây giờ?
 
Vua thua thằng liều, mẹ Tưởng hiểu rõ đạo lý này.
 
“Rốt cuộc là tôi dụ dỗ cô ta, hay là tôi nói lời cô ta thích nghe, thuận theo ý cô ta, cô ta nghe xong rồi tự suy nghĩ lung tung, còn chưa đủ rõ ràng sao?” Mẹ Tưởng bật cười: “Đứa con gái này của bà vô dụng thật.”
 
Nếu thực sự muốn bà ấy đánh giá, không nhìn vào gia cảnh, bà ấy cảm thấy cô bạn gái kia của A Diên tốt hơn Lâm Khả Tinh không biết bao nhiêu lần.
 
Không có người mẹ nào có thể chịu đựng được việc người khác nói con mình như vậy.
 
Vốn dĩ bà Lâm vẫn còn rất bình tĩnh, chỉ có thể nói là mẹ Tưởng quá hiểu cách chọc giận bà Lâm, cũng quá hiểu cách khiến bà Lâm không vui.
 
Nhìn sắc mặt bà Lâm tái mét, trong lòng mẹ Tưởng cảm thấy sung sướng: Mười năm rồi! Bà đã nhẫn nhịn mười năm rồi!
 
“Nếu Văn Viễn vẫn còn, nếu nhà họ Tưởng vẫn còn: “Mẹ Tưởng tiếp tục khiêu khích: “Bà tưởng là tôi sẽ chấp nhận con gái bà làm con dâu sao?”
 
Sắc mặt bà Lâm tái mét, nhưng ngọn lửa trong lòng lập tức bị dập tắt ngay khi nghe thấy câu nói đáng giận nhất, bà ra ung dung cười: “Bà không nói, tôi cũng quên mất chuyện này đấy. Bà có biết tại sao năm đó tôi lại thu nhận mẹ con bà không? Bà bảo bố thí cũng được, tôi lại càng nghiêng về đồng cảm, thấy đáng thương hơn.”
 
Hai người quen biết gần ba mươi năm rồi.
 
Còn không rõ nhau thế nào sao?
 
“Nguyên nhân cái chết năm đó của Tưởng Văn Viễn rất rõ ràng, chết do tai nạn xe.” Bà Lâm mỉm cười: “Nhưng có lẽ bà không biết khi đó ông ta định đi đâu.”
 
Mẹ Tưởng: “Liên quan tới bà à? Văn Viễn chỉ đi mua thuốc cho A Diễn thôi!”
 

“Bà cũng tin à?” Bà Lâm nói: “Ông ta đưa người tình của mình ra nước ngoài, đang chuẩn bị tới sân bay, có lẽ là ông trời cũng không nhìn nổi nữa, nên mới để không ta bị tông chết. Tôi cũng không biết nên nói ông ta đáng hận, hay nên nói bà đáng thương, bà nghĩ một kẻ nghèo hèn tay trắng như ông ta đột nhiên có một ngày thăng quan tiến chức, ông ta vẫn sẽ một lòng một dạ với bà sao? Nói thật, tôi không biết bà luồn cúi tính kế như thế này để làm gì, nếu nói bà vì con trai mình, nhưng đây thực sự là điều mà con trai bà muốn sao? Nếu bà vì bản thân mình, nhưng bà có được cái gì?”
 
Bây giờ bà Lâm cũng không ngừng thở dài: “Bà có còn nhớ nguyện vọng khi đi học không? Chắc là bà đã quên rồi, nhưng tôi vẫn còn nhớ. Bà nói bà muốn trở thành người nổi tiếng, làm nữ doanh nhân, có được sự nghiệp của riêng mình. Nhưng bây giờ thì sao, bà biến mình thành thế này vì ai vậy? Tôi biết, bà muốn gây dựng lại Tưởng Thị, vậy thì bà phải nghĩ cho kĩ, là Tưởng thị của Tưởng Văn Viễn, hay là Tưởng Thị của Tưởng Diên con trai bà! Cho dù bà muốn mở một công ty của riêng mình, tự làm nữ doanh nhân, tôi đều sẽ nói là tài giỏi, chỉ có việc bà vì Tưởng Thị khiến tôi cảm thấy bà thật đáng thương!”
 
Mẹ Tưởng không muốn tin điều này, bà ấy cố gắng bình tĩnh, sau đó cũng mỉm cười: “Bây giờ bà nói những điều này chẳng qua là để chọc giận tôi mà thôi. Lời bà nói, một chữ tôi cũng không tin, bớt nói lại đi.”
 
Bà Lâm nhìn bà ấy, như thương tiếc, như bất đắc dĩ: “Bà có thể hỏi con trai bà xem có chuyện này không, bà tưởng con trai bà không biết à? Vậy sao những năm qua nó lại không thèm nhắc tới ba mình, thậm chí chưa bao giờ nhắc tới. Mỗi lần bà nhắc tới, tâm trạng của nó có tốt không?”
 
Mẹ Tưởng lắc đầu: “Một chữ tôi cũng không tin.”
 
...
 
Mẹ Tưởng rời khỏi nhà họ Lâm.
 
Bà Lâm sẽ không bao giờ yên tâm về người này, bà ta cho người theo dõi mẹ Tưởng.
 
Mẹ Tưởng từng tìm Tưởng Diên, nhưng Tưởng Diên không chịu gặp bà ấy, sau đó bà ấy hoảng hốt quay trở về nhà cũ trước đây. Người hơn bốn mươi tuổi, vừa không cam lòng đi xin công việc bình thường, cũng không có quá nhiều tiền tiết kiệm để duy trì cuộc sống, có thể tưởng tượng được tương lai sẽ khó khăn như thế nào.
 
Bà Lâm quá hiểu mẹ Tưởng. Mẹ Tưởng vẫn nghe lời bà ta nói, chỉ là lừa mình dối người không chịu tin, đến cả xác nhận cũng không dám.
 
Bà Lâm cũng biết mẹ Tưởng đang nghĩ gì, bây giờ mẹ Tưởng rời đi, thực ra là đợi có một ngày Tưởng Diên không nhịn được quan tâm mà đi tìm bà ấy. Đợi sau khi anh ta tìm thấy bà ấy, bà ấy có thể thuận thế hỏi anh ta chuyện Tưởng Văn Viễn ngoại tình, khi đó bà ấy sẽ là người mẹ yếu thế đau khổ bị con trai che giấu nhiều năm, con trai cũng sẽ cảm thấy áy náy, mà bà ấy cũng lại được con trai tin tưởng và quan tâm.
 
Nhiều năm vậy rồi, thời gian khiến con người thay đổi đến khó nhận ra. Năm đó mẹ Tưởng yêu Tưởng Văn Viễn điên cuồng đến mức hận không thể đi theo ông ta, cuối cùng cũng lợi dụng được sự thâm tình này để tính kế con trai ruột của mình.
 
Yêu Tưởng Văn Viễn ư? Yêu Tưởng Diên ư? Hình như không chắc.
 
Nhưng nếu nói là yêu bản thân, dường như cũng không phải.
 
Bà Lâm nhìn ảnh chụp tốt nghiệp năm đó, trong bức ảnh, người con gái từng xinh đẹp nổi bật nhất, vậy mà lại trở nên thế này.
 
Liệu kế hoạch lấy lùi làm tiến lần này của mẹ Tưởng có thành công hay không?
 
Không chắc.
 
Bà Lâm lại nhìn ảnh con gái, không kìm được thở dài một hơi. Con cái rồi sẽ trưởng thành, thứ con người không thể khống chế được ngoài cuộc đời ra, còn có con cái.
 
Ông Lâm gõ cửa đi vào, hai vợ chồng vẫn tán gẫu như thường, ông Lâm hỏi mẹ Tưởng đi đâu rồi. Dù sao cũng ở cái nhà này mười năm, thường thì ông Lâm đều sẽ nhớ người giúp việc làm việc lâu như thế này, huống hồ mẹ Tưởng còn là bạn học năm đó của bà Lâm.
 
Bà Lâm mỉm cười trả lời: “Bà ấy nói giờ có lòng nhưng không đủ sức, ở quê cũng có người nhà bị bệnh, cho nên muốn về chăm sóc, nếu sau này không bận sẽ về.”
 

Sẽ không về nữa.
 
Khả Tinh cũng sẽ quen dần với việc trong cuộc sống không còn người dì giúp việc này nữa.
 
*
 
Ông ngoại bà ngoại của Giang Nhược Kiều sắp tới rồi.
 
Sau khi suy xét, cô không đặt khách sạn, mà đặt một nhà trọ, vừa khéo có hai phòng ngủ và một phòng khách. Hẳn là ông bà sẽ sợ ở một mình trong khách sạn, nhà trọ như thế này lại tốt, cô có thể ở cùng với bọn họ, nếu có việc gì cũng sẽ phát hiện được ngay. Nhà dân mà cô đặt trùng hợp nằm ở khu dân cư bên cạnh nhà Lục Dĩ Thành thuê, chỉ cần đi bộ vài phút, môi trường khu nhà trọ cũng rất tốt, chủ yếu là gần trưởng học của cô, giao thông cũng rất thuận tiện.
 
Ngày mai ông bà ngoại sẽ tới, Giang Nhược Kiều đến nhà trọ trước, xem có đồ dùng sinh hoạt gì cần bổ sung không.
 
Lúc chạng vạng, giáo viên hướng dẫn của Lục Dĩ Thành tìm anh có việc, Giang Nhược Kiều bèn dẫn Lục Tư Nghiên tới nhà trọ chơi, cũng đã hẹn trước với Lục Dĩ Thành, anh sẽ tới thẳng bên này đón Lục Tư Nghiên.
 
Giang Nhược Kiều hứng khởi sắp xếp.
 
Tuy mới ở vài ngày, nhưng cô vẫn mua một cái bình ủ sữa, nhà trọ có phòng bếp, cũng có gia vị, ông bà ngoại đều quen tự nấu mì buổi sáng, cô cũng sợ bọn họ ăn không quen đồ ăn vặt nơi đây. Nghĩ đến việc ông bà ngoại sắp tới rồi, Giang Nhược Kiều vừa lo lắng lại vừa hưng phấn, lo rằng cơ thể bà ngoại thực sự có vấn đề, hưng phấn vì có thể dẫn hai ông bà đi chơi đó đây ~
 
Lục Tư Nghiên cũng rất tò mò: “Ông bà ngoài của mẹ, tuổi tác rất cao sao ạ?”
 
Giang Nhược Kiều cười nói: “Thực ra vẫn ổn, năm nay ông ngoại mẹ bảy mươi hai tuổi, bà ngoài bảy mươi ba tuổi.”
 
Lục Tư Nghiên bấm đầu ngón tay tính, à bảy hai bảy ba hả! Năm nay cậu nhóc mới năm tuổi, thế thì tuổi tác lớn lắm luôn này!
 
“Có phải tóc của họ bạc hết rồi không?” Lục Tư Nghiên ngâm nga bài hát: “Ông cụ chăn vịt, có bộ râu trắng~”
 
Giang Nhược Kiều: “... Chưa bạc hết, hơn nữa ông bà ngoại của mẹ rất thích chưng diện, lần nào tới tết cũng phải đi nhuộm tóc. Năm đó bọn họ đều là trai xinh gái đẹp trong vùng đấy, con nhìn là là biết ngay, mẹ rất giống bà ngoại lúc còn trẻ.”
 
Lục Tư Nghiên có rất nhiều câu hỏi, mới đầu Giang Nhược Kiều vẫn sẽ trả lời, trả lời mãi thì thấy là lạ, cô đặt máy tạo độ ẩm trong tay xuống, nghĩ đến một khả năng nào đó, sắc mặt đột nhiên trắng bệch. Tư Nghiên... hỏi như vậy, là vì tương lai chưa từng gặp ông bà ngoại của cô sao?
 
Giang Nhược Kiều ngồi xuống bên cạnh Lục Tư Nghiên, hỏi bằng chất giọng tắt nghẹn, vô cùng gian nan: “Tư Nghiên, mẹ hỏi con một câu, con từng gặp cụ ông, cụ bà chưa?”
 
Trí nhớ của Lục Tư Nghiên rất tốt, cậu nhóc suy nghĩ rồi lắc đầu: “Chưa từng gặp ạ.”
 
Giang Nhược Kiều chợt khựng lại.
 
Cổ họng cô khô khóc, vành mắt bắt đầu chua xót.
 
Không, không thể nào.
 
Sức khỏe của ông bà ngoại tốt như vậy. Có lẽ Tư Nghiên từng gặp, nhưng thằng bé không nhớ thôi...
 
Nhưng cô biết rằng, với tình yêu thương mà ông bà ngoại dành cho cô, chắc chắn sẽ thường xuyên muốn gặp Tư Nghiên, cho dù không gặp được cũng sẽ gọi video.
 
Trí nhớ của Tư Nghiên không tệ, vậy chỉ có nghĩa rằng... trong kí ức của thằng bé là chưa từng gặp.
 
Nhưng mới được bao nhiêu năm chứ!
 

Giang Nhược Kiều mất khống chế, sau khi cô đứng dậy nói đi rửa tay liền đi vào nhà vệ sinh đóng chặt cửa lại, mở vòi nước.
 
Thực ra từ khi còn rất nhỏ, cô đã biết cái chết có nghĩa là gì.
 
Cô từng thấy ba được đắp vải trắng.
 
Cô cũng biết ông bà ngoại bảy mươi hai tuổi rồi, lúc cô sinh Tư Nghiên là hai mươi bảy tuổi, cách bây giờ vẫn còn bảy năm.
 
Sau khi con người đến tuổi, sinh lão bệnh tử chẳng còn là chuyện xa vời.
 
Cô biết, cô biết hết! Nhưng cô không chấp nhận nổi.
 
...
 
Lục Dĩ Thành gõ cửa đi vào.
 
Lục Tư Nghiên mở cửa. Lục Dĩ Thành thay giày xong nhìn thấy Lục Tư Nghiên đứng ở cửa nhà vệ sinh với vẻ mặt lo lắng, anh thấy hơi tò mò, đi tới hỏi khẽ: “Sao thế, mẹ con ở bên trong à?”
 
Lục Tư Nghiên gật đầu, vẻ mặt nặng nề.
 
“Hình như con làm sai chuyện gì rồi.” Lục Tư Nghiên rất hối hận: “Lần đầu tiên con thấy mẹ có biểu hiện như vậy!”
 
Lục Dĩ Thành đứng ở đây, chỉ có thể nghe thấy được tiếng nước truyền ra từ bên trong.
 
Anh nghĩ rồi kéo Lục Tư Nghiên tới ban công, lúc này mới hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
 
Lục Tư Nghiên nói rõ ràng: “Hẹ hỏi con có từng gặp ông bà cụ ngoại không, con bảo không, mẹ liền đi vào nhà vệ sinh.”
 
Hóa ra là vậy.
 
Lục Dĩ Thành im lặng, ngoài ban công cũng có ghế, anh ngồi xuống, vô thức lấy điện thoại ra khỏi túi, ngón tay khẽ run nhấp vào ảnh trong điện thoại.
 
Lúc đầu kho ảnh của anh rất ít ảnh, sau khi Tư Nghiên tới, ảnh mới càng ngày càng nhiều lên.
 
Trong kho ảnh có vài bức, hình ảnh vô cùng vô cùng mơ hồ.
 
Trong bức ảnh là một cụ già mái tóc bạc phơ, da dẻ đầy nếp nhăn.
 
Có cụ già ngồi trên ghế, câu nệ nhìn vào camera, có cụ già ngồi trên sofa xem TV rồi ngủ mất, cũng có cụ già... nằm ngủ trên giường bệnh.
 
Là bà nội đã sống nương tựa với anh nhiều năm.
 
Thỉnh thoảng cũng sẽ cảm thấy tiếc nuối, tiếc nuối vì mình trưởng thành quá chậm không cho bà hưởng được một ngày hạnh phúc nhàn rỗi, cũng sẽ thấy tiếc nuối nếu Tư Nghiên tới sớm hơn một chút thì tốt rồi.
 
Bà nội gặp được Tư Nghiên, chắc chắn sẽ rất vui, cũng sẽ thích thằng bé vô cùng.
 
Thực sự... tiếc nuối lắm.
 


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.