Chương trước
Chương sau


Sau bữa ăn, ngoài Lục Dĩ Thành cảm thấy xấu hổ ngại ngùng ra, mọi người đều rất vui vẻ.
 
Bà ngoại đưa bì lì xì cho Lục Tư Nghiên, sau khi thấy Giang Nhược Kiều gật đầu, Lục Tư Nghiên cũng vui mừng nhận lấy. Cậu nhóc thích nhất là nhận lì xì đó! Hơn nữa đây là còn là lì xì bà cụ ngoại cho nữa, ý nghĩa hoàn toàn khác nha!
 
Giang Nhược Kiều dẫn ông bà ngoại về căn hộ.
 
Gần đây cô rất bận, bận bịu xong việc quay chụp lại nhận nhiệm vụ dịch văn bản của công ty. Cô thích dịch miệng hơn là biên dịch văn bản, nhất là khi tài liệu công ty gửi đến liên quan tới kinh doanh. Các ngành nghề đều có thuật ngữ riêng, không phải cứ sinh viên chuyên ngành tiếng Anh đều tiếp xúc và hiểu được cho nên khi dịch tài liệu văn bản như thế này rất tốn sức, hơn nữa giá cả cũng không cao lắm, tính theo số chữ, một ngàn chữ vài trăm tệ.
 
Thù lao này nhìn thì có vẻ không tệ nhưng cũng không quá cao.
 
Quản lý đã nói với Giang Nhược Kiều, giờ có rất nhiều tiền bối trong công ty không chịu nhận công việc này.
 
Nhận dịch tài liệu như thế này, có thể cô sẽ nhận được vài nghìn tệ nhưng vài nghìn tệ này cũng không phải kiếm được trong một hai tiếng đồng hồ. Nó rất tốn tế bào não, chỉ một bản tài liệu này thôi đã khiến Giang Nhược Kiều bắt đầu bận rộn từ hôm qua... Sau khi tắm rửa xong, Giang Nhược Kiều mở máy tính lên, mở từ điển ra bắt đầu làm việc, đến khi nghe thấy tiếng gõ cửa thì vô thức nhìn đồng hồ dưới góc phải máy tính, mới phát hiện đã mười một giờ đêm rồi.
 
Khỏi phải nói, chắc là bà ngoại nửa đêm tỉnh giấc phát hiện phòng cô còn chưa tắt đèn nên mới tới xem thế nào.
 
Giang Nhược Kiều đi ra mở cửa, quả nhiên bà ngoại đang đứng ở ngoài.
 
Bà ngoại đang cầm một bát sứ trên tay còn bốc khói: “Thấy con còn chưa ngủ, nghĩ chắc con vẫn đang bận nên bà nấu trứng gà đường phèn cho con, ăn cái này tốt lắm.”
 
Giang Nhược Kiều dở khóc dở cười: “Trước giờ con có ăn đêm đâu bà ngoại.”
 
“Dùng đầu óc quá mức thì phải ăn vào.” Bà ngoại dỗ dành: “Ngoan, bà xem lịch, vài ngày nữa là con đến tháng rồi, ăn cái này tốt lắm, nghe bà ngoại đi, sức khỏe mới là quan trọng nhất.”
 
Điều này gợi Giang Nhược Kiều nhớ tới thời học cấp ba, không nói quá chứ khi đó cô đúng là liều mạng học tập thật.
 
Từ rất lâu trước đó, cô đã biết nếu mình muốn đời này được sống thật tốt thì phải học, phải thi vào đại học tốt.
 
Khi đó, mỗi ngày cô tự học buổi tối tới hơn mười giờ, về tới nhà tắm rửa xong cũng sắp mười một giờ rưỡi, nhưng cô vẫn ôn tập thêm một tiếng đồng hồ.
 
Lúc học lớp mười hai cô thiếu ngủ trầm trọng, nhưng có công mài sắt có ngày nên kim, ít nhất là cô đã thi đỗ vào trường đại học mình thích nhất.
 
Bà ngoại luôn lo lắng cô không đủ dinh dưỡng, nhiều lần ép cô ăn trứng gà đường phèn lúc học cấp ba. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Giang Nhược Kiều cũng không muốn phụ nỗi khổ tâm của bà ngoại bèn nhận lấy bát sứ ăn từng miếng nhỏ.
 

Bà ngoại cũng thuận thế ngồi xuống cạnh giường, nhìn khuôn mặt cô với vẻ hiền từ cưng chiều: “Kiều Kiều, bà ngoại hỏi con nhé, con và cái cậu Tiểu Lục kia có quan hệ gì vậy, thấy cậu ấy nhiệt tình với con lắm.”
 
Giang Nhược Kiều: “...”
 
Quả nhiên vẫn là để hóng hớt!
 
Giang Nhược Kiều cúi đầu: “Chỉ... là bạn cùng trường thôi ạ.”
 
Cô nhanh trí nói một mối quan hệ khác của hai người.
 
“Bà thấy đâu có giống.”
 
Mỗi một người phụ nữ chỉ cần nghiêm túc sẽ đều là Sherlock Holmes, mà người phụ nữ làm bà ngoại thì càng là Sherlock Holmes của Sherlock Holmes.
 
“Con coi cậu ấy chăm sóc con nhiều thế nào, chăm sóc ông ngoại con nhiều ra sao kìa.” Bà ngoại bảo: “Nhìn thấy cậu ấy là bà lại nhớ tới ba con.”
 
Nét mặt Giang Nhược Kiều hơi khựng lại.
 
“Ba con còn thân thiết với bà và ông ngoại con hơn cả con trai ruột. Cậu Tiểu Lục này có lòng đấy. Con xem, mấy người ngồi một bàn, cậu ấy có thể chú ý được ông ngoại con thích ăn khoai mỡ gì kia, cũng chú ý thấy bà muốn uống nước. Bà ngoại là người có kinh nghiệm, chàng trai này ấy à, để ý tới người nhà con thì là để ý con rồi, nếu không thì sao cậu ấy phải làm vậy chứ?”
 
Giang Nhược Kiều không nói gì.
 
Năm nay cô cũng hai mươi rồi, trải qua ba mối tình, từng được rất nhiều người yêu thích nhiệt tình, Lục Dĩ Thành có ý gì với cô, cô cũng đâu có mù đâu.
 
Nhưng dù thế nào cô cũng sẽ không tự làm khó mình bằng chuyện này.
 
Nếu Lục Dĩ Thành có thể khiến cô thích anh thì cô sẽ xông lên.
 
Nếu anh không thể khiến cô thích anh thì cho dù có Tư Nghiên, cô vẫn sẽ đứng yên ở đó.
 
Bây giờ Lục Dĩ Thành có nói gì không? Không.
 
Anh còn chẳng nói gì, cũng chẳng tỏ tình gì hết, vậy thì không tới lượt cô băn khoăn về chuyện này trước.
 
Dù gì thì cô cũng đang ở đây, dù gì thì cô vẫn độc thân, dù gì thì bạn trai cuối cùng của cô cũng sẽ là người mà cô thích.

 
Còn lại phải là người thích cô, muốn ở bên cô vướng bận chứ.
 
Nói trắng ra, chuyện tình cảm vô cùng đơn giản, phụ thuộc vào bản lĩnh của mỗi người mà thôi.
 
*
 
Sau khi dẫn ông bà ngoại đi chơi một ngày, Giang Nhược Kiều đưa hai cụ tới bệnh viện.
 
Hai cụ hoàn toàn bị cô lừa gạt tới đây.
 
Nói là bên cửa hàng Hán phục có khuyến mãi, mỗi năm đều có danh sách khám bệnh, vừa khéo có thêm hai suất nên cô mua bằng giá rất rẻ. Thực ra ông bà ngoại không thích tới bệnh viện vì thấy nơi đó không tốt nhưng lại tin Giang Nhược Kiều sái cổ, vẫn ngoan ngoãn tới đây. Một ngày qua đi, hai cụ đã kiểm tra tổng quát, sức khỏe của ông ngoại vẫn như thế, ngoài cao huyết áp, đái tháo đường, mỡ máu cao ra thì không có vấn đề gì khác, tiếp tục uống thuốc theo chỉ định của bác sĩ là được.
 
Quả nhiên, bà ngoại gặp vấn đề về sức khỏe y như trong mơ.
 
Bác sĩ đọc báo cáo kết quả, nhíu mày chỉ vào một chỗ trên ảnh chụp rồi nói: “Có thể bộ phận này có chút vấn đề, cô có thể dẫn cụ đi khám lại.”
 
Bác sĩ này cũng là người thành phố Khê, coi như đồng hương nên tiết lộ vài chuyện với Giang Nhược Kiều, bảo cô dẫn bà ngoại tới thẳng một bệnh viện lớn khác đăng kí, đăng ký khám lại ở một chuyên gia. Chọc hút hay làm phẫu thuật đều có thể làm dưới danh nghĩa của chuyên gia kia, như vậy sẽ không mất thời gian, tránh cho khám lại ở bên này rồi tới hồi vẫn phải tới bệnh viện lớn. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
“Bác sĩ Hoàng Hồng Ảnh có thẩm quyền trong mảng này.” Bác sĩ nói: “Bà ấy khá chuyên nghiệp, khám ở chỗ bà ấy sẽ được bà ấy đưa ra ý kiến tốt nhất. Nhưng rất khó lấy số bên chỗ bà ấy, cô nghĩ thêm chút cách khác nữa nhé.”
 
Trái tim Giang Nhược Kiều chùng xuống.
 
Bác sĩ bây giờ toàn phải có kết quả chẩn đoán xác định rồi mới cho một vài hướng dẫn.
 
Chắc bác sĩ này nể tình là đồng hương nên mới đưa ra lời khuyên thích hợp nhất, bảo cô tới nơi có thẩm quyền về mảng này... Chân Giang Nhược Kiều hơi nhũn ra, mới đầu đúng thật là cô nghĩ rằng có thể tình hình không tốt lắm, nhưng thực sự tới lúc này cô vẫn hơi sợ hãi.
 
Bây giờ khám bệnh khó, lấy số cũng khó.
 
Giang Nhược Kiều quyết định sẽ tới thẳng chỗ giáo sư Hoàng kia lấy số.
 
Lúc chạng vạng, cô bảo với ông bà ngoại rằng bên kí túc xá kiểm tra nên buổi tối phải về ngủ, ông bà ngoại cũng không nghi ngờ, còn giục cô mau về trường. Sau khi ra khỏi căn hộ, cô ngồi tàu điện ngầm tới thẳng bệnh viện. Ban ngày hôm nay cô cứ lên mạng tìm cách lấy số chỗ giáo sư Hoàng. Giáo sư Hoàng là người có thẩm quyền về mặt này, mỗi ngày đều có người từ khắp mọi miền đất nước tới khám bệnh, đương nhiên cũng có thể mua được từ chỗ cò mồi nhưng người nhà bệnh nhân đều nói là bị lừa. Ở Bắc Kinh qua một ngày là lại mất thêm chi phí, không thể chậm trễ được.
 

Giang Nhược Kiều không hiểu gì về cò mồi, đương nhiên cũng sẽ không tìm đến họ.
 
Đúng là cô đang rất cấp bách, nhưng không liên quan tới tiền và chi phí mà là thời gian. Cô thực sự sợ để chậm một ngày sẽ có ảnh hưởng không tốt đến bà ngoại.
 
Cô quyết định học theo một số người nhà bệnh nhân, bắt đầu xếp hàng đợi lấy số từ buổi tối.
 
Bây giờ có thể lấy số qua mạng, nhưng số của chuyên gia như thế này trên mạng đã không còn số nữa rồi, chỉ có quầy thủ tục ở bệnh viện mỗi ngày sẽ đặt một vài số thôi.
 
Sau khi tới bệnh viện, Giang Nhược Kiều gọi điện cho Lục Dĩ Thành.
 
Lục Dĩ Thành nghe máy rất nhanh: “Alo.”
 
Giọng của Giang Nhược Kiều xem như còn bình tĩnh: “Lục Dĩ Thành, tôi nhờ cậu một chuyện.”
 
Cô không nghĩ ra có thể nhờ ai vào lúc này nữa.
 
“Ông bà ngoại tôi lớn tuổi rồi, bây giờ hai người họ đang ở căn hộ, tôi ở bên ngoài.” Giang Nhược Kiều nói: “tôi nghĩ lại, cậu ở ngay khu chung cư bên cạnh, đi lại khá tiện, nếu có chuyện cần cậu giúp phiền cậu chạy một chuyến nhé, có được không?”
 
Đương nhiên Lục Dĩ Thành sẽ không từ chối, nhưng anh vẫn không nhịn được hỏi: “Cậu đang ngoài à?”
 
Giang Nhược Kiều cúi mặt, cũng không giấu anh, nắm chặt điện thoại: “Ừm, tôi ở bệnh viện, muốn lấy số của một chuyên gia, có thể đến sáng mai mới về được.”
 
Lục Dĩ Thành im lặng một lúc, hỏi rằng: “Sức khỏe hai cụ không tốt à?”
 
“Chắc là vậy, dù sao thì tôi cũng lấy số chuyên gia trước đã.”
 
Lục Dĩ Thành lại hỏi: “Ở bệnh viện nào vậy?”
 
Sợ Giang Nhược Kiều nghĩ nhiều, anh nói rằng: “Tôi có kinh nghiệm việc lấy số.”
 
Giang Nhược Kiều nói tên bệnh viện.
 
...
 
Một tiếng đồng hồ sau, Giang Nhược Kiều buồn chán đứng xếp hàng.
 
Có lẽ bệnh viện là nơi có thể nhìn thấy đủ loại trạng thái trong cuộc sống hằng ngày.
 
Nơi đây diễn ra sinh, lão, bệnh, tử hàng ngày.
 
Cô từng cho rằng việc xếp hàng cả đêm để lấy số chỉ là nói miệng mà thôi, nhưng đến khi cô tới rồi mới phát hiện là thật. Đằng trước cô đã có mấy người xếp hàng đợi, đợi sáng mai sẽ đặt số vào giờ vào làm. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.

 
Lần lượt có người tới xếp hàng ở đằng sau.
 
Lúc Lục Dĩ Thành chạy tới nhìn thấy cảnh này. Trong đám đông, Giang Nhược Kiều mang một sắc màu đặc biệt. Cô đứng đó, không nói chuyện như người khác, cũng không chơi điện thoại, cứ ở đó nhìn, cũng chẳng biết cô đang nhìn gì. Nhìn bóng lưng cô rất cô độc, điều này khiến anh nhớ tới vài năm trước anh cũng như vậy, chẳng qua khi đó là mùa đông, anh xếp hàng lấy số cho bà nội, giành một cơ hội sống cho bà.
 
Anh nhìn cô từ đằng xa.
 
Rất khó có thể miêu tả được tâm lý của anh lúc này. Trước giờ anh cảm thấy mình là kẻ cô độc, nhưng bây giờ, anh nghĩ rằng nếu như trên thế giới này có một người từng trải qua những chuyện như anh, gặp phải chuyện giống anh thì có lẽ cũng chỉ có cô thôi.
 
Đêm hôm đó, anh nhìn cô, như nhìn thấy cảnh tượng ấy...
 
Mùa đông đó anh xếp hàng đứng đằng sau cô. Cả thế giới đều lu mờ, chỉ có anh và cô.
 
Anh nhìn thấy mình thời thiếu niên, cũng nhìn thấy cô.
 
...
 
Giang Nhược Kiều bị ai đó vỗ một cái mới hoàn hồn dứt khỏi dòng suy nghĩ, cô nghiêng đầu sang nhìn, vậy mà là Lục Dĩ Thành.
 
Cô hơi kinh ngạc: “Sao cậu lại tới đây?”
 
Lục Dĩ Thành vẫn khoác chiếc balo màu đen đó, mỉm cười với cô: “Tôi có kinh nghiệm, để tôi xếp hàng giúp cậu.”
 
Phản ứng đầu tiên của Giang Nhược Kiều là uyển chuyển từ chối: “À, thôi không cần đâu, cảm ơn nhé.”
 
“Tôi chuẩn bị khá đầy đủ.” Lục Dĩ Thành nói: “Hơn nữa đã nói với Tư Nghiên rồi, Tư Nghiên đang ở nhà đợi cậu tới đón đấy.”
 
Nói rồi anh cởi balo xuống, kéo khóa ra để cô nhìn “chuẩn bị khá đầy đủ” mà anh nói không phải nói dối.
 
Anh mua một cái ghế gập lại được, có quạt điện cầm tay, có sạc dự phòng, còn có kem đánh răng bàn chải đánh răng, khăn lông cùng nước súc miệng.
 
Giang Nhược Kiều không nhịn được cười, cả một ngày hôm nay, đây là lần duy nhất cô cười thật lòng: “Còn đem cả kem đánh răng bàn chải đánh răng tới cơ à.”
 
Lục Dĩ Thành mất tự nhiên nói: “Đỡ lại phải mua.”
 
Anh nhìn cô, dịu dàng an ủi: “Đừng lo, về với ông bà ngoại của cậu đi. Tôi thật sự có kinh nghiệm trong chuyện này mà.”
 
Tình huống thế này anh cũng chẳng giúp được gì, những chuyện làm được đương nhiên là phải làm rồi. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.

 


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.