Lúc nhận được tin nhắn Wechat, Giang Nhược Kiều vừa mới đến dưới ký túc xá nữ.
Đang giữa đông lạnh, tay cô có đút vào túi áo cũng không ấm lên được. Nhưng chắc là vì có tâm linh tương thông, cô không cần nhìn cũng biết là tin nhắn Lục Dĩ Thành gửi tới. Vào tòa ký túc, không khí đã ấm hơn nhiều, cô vừa lên tầng vừa rút điện thoại ra khỏi túi, bật màn hình mở khóa, quả nhiên là tin nhắn của Lục Dĩ Thành.
Học theo cô lần trước, cũng gửi năm ngôi sao.
Giang Nhược Kiều không nhịn được bật cười.
Cô suýt thì trượt chân ngã xuống cầu thang, tự dưng tỉnh táo lại mới nhận ra lần này mình hơi ngốc.
Trước đây lúc nghe bạn thân chia sẻ chuyện yêu đương ngọt ngào, ví dụ như đi tắm phải đem điện thoại vào nhà tắm, sợ bỏ lỡ tin nhắn của bạn trai, tin nhắn vừa đến sẽ tắt vòi hoa sen, tiện tay lau tay một cái rồi tranh thủ nhắn lại một tin.
Lúc ấy vẻ mặt Giang Nhược Kiều còn kiểu: Tuy không hiểu gì nhưng tôi vô cùng bất ngờ.jpg
Dù đang trong thời gian yêu đương, Giang Nhược Kiều cũng theo thói quen mà đặt chuyện của mình lên đầu, cái kiểu lúc đi tắm còn trả lời tin nhắn của đối phương, cô thấy không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng hôm nay, thế mà cô đang lên cầu thang cũng không quên đọc tin nhắn của anh…
Giang Nhược Kiều lắc đầu.
Cất lại điện thoại vào túi, cô chuyên tâm nhìn đường lên lầu, đến khi về phòng ký túc xá mới vừa cởi áo lông vừa trả lời tin nhắn của anh. Tay cô vẫn đông cứng, tốc độ gõ chữ rõ ràng chậm hơn nhiều: [Cảm ơn cậu đã đánh giá tốt ~ Với cả, tôi về ký túc rồi nhé.]
Lục Dĩ Thành còn đang ảo não vì mình vội vàng, thế mà lại quên mất không chụp ảnh thì nhìn thấy tin nhắn, anh bật cười: [Thế thì tốt.]
Anh muốn đưa cô về trường nhưng cô lại từ chối. Thái độ của cô rất kiên quyết, anh cũng không muốn quá cố chấp.
Nhưng anh hiểu suy nghĩ của cô, chắc là thấy anh tăng ca vất vả đã lâu, mong anh được nghỉ ngơi sớm một chút.
Hai người lại nói mấy chuyện xàm xí.
Gần đây, số lần và nội dung cuộc trò chuyện của hai người, nhiều lên trông thấy.
Giang Nhược Kiều tắm xong quay lại trước bàn học, vô cùng nghiêm túc rút từ ngăn bàn ra một quyển sổ, rồi lại chọn chiếc bút máy cô thích nhất trong ống bút rồi mới bắt đầu viết bản kiểm điểm.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô viết bản kiểm điểm.
Nên viết như nào đây? Chẳng có kinh nghiệm gì cả.
Giang Nhược Kiều do dự hồi lâu, cuối cùng viết một dòng chữ lên giấy…
[Gửi bạn Lục Dĩ Thành của năm năm sau.]
Năm năm sau Lục Dĩ Thành mới được xem bản kiểm điểm này cơ.
Giang Nhược Kiều một tay chống cằm, trên bàn để một cái đèn nhỏ cô kiếm được trên mạng, ánh đèn ấm áp chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của cô, dù vào ngày đông cũng thấy vô cùng ấm áp.
Năm năm sau sẽ như nào nhỉ?
Cô rất ít khi nghĩ đến những chuyện xa vời như vậy, nhưng tối nay, cô bắt đầu suy nghĩ.
Năm năm sau, cô cũng hai mươi lăm tuổi rồi.
Lúc ấy chắc cô cũng đã tốt nghiệp, chính thức bước vào xã hội, trở thành nô lệ của tư bản. Cô có rất nhiều mơ mộng cho tương lai, nhưng mọi thứ đều xoay quanh sự nghiệp của cô, hoặc những vấn đề khá thực tế như nhà ở và tiền tiết kiệm… Vậy cô và Lục Dĩ Thành thì sao? Lúc ấy, Lục Dĩ Thành có còn ở bên cô không? Tình cảm của họ sẽ như nào đây?
[Bạn Lục Dĩ Thành của năm năm sau, cậu có còn ở bên tôi không?
Nếu vẫn ở bên tôi, lúc nhìn thấy bản kiểm điểm này, mong cậu đừng tức giận vì tôi chưa được cậu cho phép mà đã nhìn thấy hoa hồng cậu gấp rồi.
Thế nên, để thể hiện sự hối lỗi của mình, lúc cậu gấp được chín mươi chín bông hồng, tôi sẽ tặng cậu một điều bất ngờ.]
Sắp đến tuần thi, không chỉ có nghĩa là học kỳ một sắp kết thúc, mà còn có nghĩa là…
Trường mẫu giáo cũng sắp cho nghỉ đông rồi.
Đúng là một tin tức khiến các bậc phụ huynh không phản ứng kịp, cũng buồn bực không thôi.
Trước đây không có sự so sánh, nhưng từ khi Lục Tư Nghiên đi học mẫu giáo, Giang Nhược Kiều với Lục Dĩ Thành mới thấy cuộc sống nhẹ nhàng hơn biết bao. Ít nhất trong khoảng thời gian từ tám giờ sáng đến bốn giờ chiều họ được tự do, họ có thể làm việc riêng của mình… Sao trường mẫu giáo lại… Lại cho nghỉ đông cơ chứ?!
Mẹ Trương Vũ Thần kêu ca với Giang Nhược Kiều: [Cứ nghĩ đến chuyện cả một tháng tới nó ở nhà cả ngày là tôi đã đau đầu đến buồn nôn, cả người rơi vào trạng thái cảnh giác…]
Ba mẹ tập sự cũng có cảm giác y như vậy.
Trường học chẳng bao giờ cho nghỉ thì tốt rồi. Nhưng suy nghĩ này không thể để lộ cho Lục Tư Nghiên biết. Thằng nhóc này mong kỳ nghỉ đông đến mòn con mắt, động lực rời giường mỗi ngày của thằng bé là kỳ nghỉ đông sắp tới.
Sau tuần thi, Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành cũng được nghỉ đông, nhưng không có nghĩa là họ muốn chăm sóc Lục Tư Nghiên.
Hợp đồng giữa Giang Nhược Kiều và tiệm Hán Phục đã đến thời hạn, thu nhập nháy mắt mất đi một nửa, nếu muốn duy trì mức sống như bây giờ, cô sẽ phải bận rộn hơn trước, nghỉ đông hiển nhiên là thời cơ để kiếm tiền. Cô cũng đã nói trước với quản lý, trừ bảy ngày ăn tết theo luật, những ngày còn lại cô đều rảnh, cứ xếp việc cho cô.
Còn Lục Dĩ Thành, gần đây anh Lễ nhận một dự án, ngày nào anh cũng tăng ca đến mười một mười hai giờ đêm, nghỉ đông chắc chắn vẫn sẽ đi làm trong công ty.
Hai người đều khá sốt ruột, cuối cùng vẫn là ông bà ngoại Giang Nhược Kiều gọi điện tới, giải quyết hết mọi vấn đề của họ.
Ông bà ngoại biết hai người đều bận nên gọi điện tới bắt họ đưa Lục Tư Nghiên về thành phố Khê ăn tết. Hai ông bà rất nhớ Tư Nghiên, ngày nào cũng gọi video, nhưng video dù sao vẫn không bằng được gặp mặt trực tiếp.
Chuyện này khiến Lục Dĩ Thành nhận thức được rằng, tạm thời mình vẫn chưa có năng lực gì.
Mới một kỳ nghỉ đông đã khiến anh sứt đầu mẻ trán, sau này còn có nhiều kỳ nghỉ đông nghỉ hè khác nữa.
Không phải không có giúp việc nào phù hợp, nhưng mấy người giúp việc tay nghề tốt thì đều đòi lương cao, anh thật sự không trả nổi.
Sau này phải nỗ lực hơn nữa, nếu không chuyện như này chỉ nhiều lên chứ không ít đi.
Gần đây Giang Nhược Kiều cũng không nhàn rỗi.
Ngày thứ ba sau khi một bạn nữ lớp Lâm Khả Tinh to gan đi chơi với bạn trai ngay trước kỳ thi, Giang Nhược Kiều mới nghe nói chuyện này. Cô không yên tâm về Lâm Khả Tinh, vừa hay cô có một người bạn cấp ba học cùng trường đại học với Lâm Khả Tinh, cô cũng nói chuyện của Lâm Khả Tinh cho người này, bạn ấy rất giận, bảo rằng mình sẽ giúp cô coi chừng Lâm Khả Tinh.
Tình yêu thời đại học là chuyện rất bình thường, hẹn hò đi du lịch cũng không hiếm thấy.
Nhưng Giang Nhược Kiều là kiểu người cẩn thận thái quá, sau khi gặp lại những chuyện phiền lòng, cô chỉ đành cẩn thận hơn nữa. Cô tiện tay lật lật cốt truyện lúc đó mình ghi lại, rất trùng hợp, cô bạn này cũng từng xuất hiện trong truyện gốc, kết cục không hề tốt đẹp. Sau khi Lâm Khả Tinh ra nước ngoài, cô ta còn loan tin đồn, sau đó nghe tin cô ta “tự làm tự chịu” bị cho thôi học.
Giang Nhược Kiều lần về nguồn gốc, tìm được Weibo của cô bạn này.
Thật kỳ lạ. Rõ ràng lúc khai giảng, cô ta còn đăng Weibo bực bội, nói bố mẹ cho quá ít sinh hoạt phí, cuối tháng nào cũng như phải đi xin ăn. Sau đó gần đây, đột nhiên cô ta bắt đầu khoe khoang đồ dưỡng da, khoe đồ ăn ngon, còn mua một cái túi quai xích mấy nghìn tệ. Điều này không hề tương xứng với tình huống của cô ta, nội món đồ dưỡng da kia đã khoảng ba bốn nghìn, bài đăng khoe đồ ăn cũng có vị trí nhà hàng, Giang Nhược Kiều đi tra tên nhà hàng đó, một bữa cũng phải một, hai nghìn một người. Những khoản này, cô ta hoàn toàn không thể chi trả được.
Dưới bình luận có người hỏi, gần đây cậu phát tài à?
Cô bạn này trả lời, hahaha, đúng là có nhận được một khoản tiền nhỏ.
Mỗi người đều có thói quen dùng từ, thậm chí là dùng dấu câu của riêng mình, Lạc Văn từng phát hiện ra bạn trai ngoại tình nhờ việc này. Giang Nhược Kiều xem hết tất cả các bài đăng trên Weibo của bạn nữ này, nhưng không biết có phải vì bị tâm lý ảnh hưởng hay không, cô cứ thấy, mấy bài đăng hôm kia và hôm qua không hề giống giọng văn của cô ta.
Ví dụ như, cô ta có thói quen dùng biểu tượng cảm xúc đeo balo trên Weibo.
Số lần dùng vô cùng thường xuyên, nhưng bài đăng hai ngày nay, không bài nào có biểu tượng này.
Càng lạ hơn nữa là, bài đăng hai hôm nay thế mà lại không hề có ảnh selfie.
Trước đây bạn nữ này cũng từng đi du lịch, trên Weibo toàn đăng ảnh tự chụp, nhưng giờ chỉ còn vị trí check in, chỉ còn ảnh chụp khách sạn…
Giang Nhược Kiều không biết có phải mình nhạy cảm quá không, nhưng giác quan thứ sáu bảo cô, chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy.
Sự nghi ngờ của Giang Nhược Kiều đã thành khẳng định khi nhìn thấy Lâm Khả Tinh hoảng hốt rối bời trong trường.
Hôm sau, cô và Lục Dĩ Thành vừa hay cùng nhau đi thư viện.
Trên đường đi thì gặp Lâm Khả Tinh.
Khung cảnh này rất kịch, cũng rất buồn cười, cô với Lục Dĩ Thành đang sánh vai đi cùng nhau, đến tận khi ngẩng đầu lên nhìn thấy Lâm Khả Tinh, họ mới phản ứng lại.
Lục Dĩ Thành: “...”
Anh vẫn có chút ấn tượng với người đã gặp qua vài lần, nhất là khi đây còn là cô em gái kia của Tưởng Diên.
Anh vô thức nhìn Giang Nhược Kiều, sợ cô liên tưởng đến những chuyện không tốt đẹp.
Cảm nhận của cô về Lâm Khả Tinh, từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi, bảo là rất chán ghét thì không đến mức đó, nhưng chắc chắn là không thích. Chỉ có thể nói là, dù trong tác phẩm gốc hay ở hiện thực, mọi chuyện đều liên kết với nhau. Bởi vì nam chính nhớ mãi không quên nữ phụ, khiến nữ chính như bị nghẹn ở cổ họng, nữ chính đau buồn, lại không nỡ chất vấn nam chính… Thế là nữ phụ phải chịu đựng mọi cảm xúc tiêu cực của nữ chính.
Chắc đây là chuyện tác giả không nhắc đến trong tác phẩm gốc.
Tâm tư của Lâm Khả Tinh thật ra rất dễ đoán, Giang Nhược Kiều vừa nhìn đã thấy được sự hoảng loạn, sợ hãi và bối rối của cô ta. Điều này chỉ có thể chứng minh rằng Lâm Khả Tinh đã biết chuyện gì đó, cô ta đến đại học A, đơn giản là tìm Tưởng Diên. Người khiến Lâm Khả Tinh thật sự để ý và tin tưởng, chắc chỉ có mẹ Tưởng và Tưởng Diên, nên lúc cô ta gặp chuyện lớn, suy nghĩ đầu tiên là tìm họ giúp đỡ.
Là chuyện lớn gì đây?
Chuyện đầu tiên Giang Nhược Kiều nghĩ đến là việc bạn cùng lớp Lâm Khả Tinh và bạn trai cô ta.
Lâm Khả Tinh thật sự không ngờ sẽ chạm mặt Giang Nhược Kiều, đối với Giang Nhược Kiều, cảm xúc của Lâm Khả Tinh rất phức tạp, vừa thấy ghen ghét, vừa giấu không nổi sự tự ti. Lúc thấy Giang Nhược Kiều, cô ta sẽ nghĩ tới khung cảnh ở nông gia lạc lúc trước… Đó là thời khắc xấu hổ nhất trong đời cô ta. Lâm Khả Tinh vô thức lùi một bước, đây là tư thế trốn tránh, cũng là tư thế phòng bị.
Giang Nhược Kiều còn chưa phản ứng lại, Lục Dĩ Thành đã che chắn cho cô.
Như thể Lâm Khả Tinh là phần tử nguy hiểm sẽ làm Giang Nhược Kiều tổn thương.
Giang Nhược Kiều ngước mắt, cô đã được Lục Dĩ Thành che chắn chặt chẽ, cô cũng không nhìn thấy Lâm Khả Tinh.
Biểu cảm của Lâm Khả Tinh thoáng thay đổi, sau đó cúi đầu bước nhanh về hướng khác.
Đến khi không còn nhìn thấy Lâm Khả Tinh nữa, Lục Dĩ Thành mới thở phào một hơi, quay người lại, đối diện với đôi mắt tràn ngập ý cười của Giang Nhược Kiều.
Lục Dĩ Thành ngẩn ra, cũng thấy mình phản ứng hơi quá, anh thấp giọng nói: “Tôi chỉ là… Thấy cô ta hơi nguy hiểm.”
Giang Nhược Kiều bật cười vì câu trả lời này: “Lúc tôi ở cùng một chỗ với cô ta, cảm giác tất cả mọi người đều nghĩ cô ta là bên bị bắt nạt, mà tôi mới là phần tử nguy hiểm.”
Cô nghĩ vậy là vì, trông Lâm Khả Tinh có vẻ nhỏ bé hơn cô, và cũng đúng là yếu đuối hơn cô. Có lúc đối mặt với Lâm Khả Tinh, biểu cảm cẩn thận từng chút trên mặt đối phương có thể khiến người khác nghĩ cô bắt nạt Lâm Khả Tinh.
Hai người tiếp tục đi về phía thư viện.
Lục Dĩ Thành bật cười, nói: “Tất cả mọi người chắc là không bao gồm tôi.”
Giang Nhược Kiều: “Thế à?”
“Lúc nào tôi cũng thấy” Lục Dĩ Thành dừng lại một lát: “Cậu mới là người bị bắt nạt.”
Từ trước đến nay, anh cũng được coi như một nửa khán giả.
Rốt cuộc ai mới là người bị bắt nạt, anh đều thấy cả.
Đứa trẻ biết khóc sẽ có kẹo ăn, câu này Lục Dĩ Thành đã nghe rất nhiều lần, anh luôn nghĩ, nếu trong tay anh có kẹo, anh sẽ cho Giang Nhược Kiều hết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]