Chương trước
Chương sau


Sức mạnh của cư dân mạng vô cùng mạnh mẽ.
 
Chuyện của Lâm Khả Tinh và Trần Uyên hồi trước thật sự đã bị người ta chú ý, nhưng lúc đó, sự chú ý của mọi người đều dồn vào chuyện trai đểu ngoại tình, đúng là có người mắng Lâm Khả Tinh nhưng cũng có rất nhiều fans lý trí kêu gọi mọi người đừng quan tâm nhầm chỗ, vì rất có thể Lâm Khả Tinh cũng bị lừa làm kẻ thứ ba, cô ta vô tội, thêm cả sự khống chế của Đá quý Lâm Thị, trong chuyện này, Lâm Khả Tinh bị ảnh hưởng rất ít.
 
Lần trước là chuyện tranh giành tình cảm, lần này đụng vào điểm mấu chốt của vụ án, nhiều người chú ý hơn, dù đá quý Lâm Thị và nhà họ Trần muốn che đậy thì cư dân mạng cũng rất tích cực. Chưa tới giờ cơm trưa, gần như tất cả mọi chuyện đều đã bị đào ra, phơi dưới ánh mặt trời. 
 
Thì ra, sở dĩ đôi tình nhân kia bị Trần Uyên bắt cóc là vì họ từng có hành vi ngầm lừa đảo tống tiền Lâm Khả Tinh.
 
Trần Uyên là vì trút giận hộ Lâm Khả Tinh.
 
Vậy tại sao lại lừa đảo tống tiền? Thế mà lại vì bạn nữ kia biết một bí mật của Lâm Khả Tinh. Thì ra, Lâm Khả Tinh cũng từng xen vào tình cảm của người khác, là câu chuyện từng được nhiều người chú ý của hotgirl trường đại học A Giang Nhược Kiều và bạn trai cũ của cô. Đương nhiên, lúc ấy bạn trai cũ đã đăng bài, thừa nhận lý do chia tay là vì anh ta đã không giữ được khoảng cách với người khác phái. 
 
Trong nháy mắt, trên mạng bàn luận sôi nổi…
 
[Gì nhỉ, tôi là bạn cấp hai của cô Lâm, trước đây lúc hóng hớt đã thấy rất quen, tôi cũng từng gặp bạn trai cũ của hotgirl trường đại học A, nhưng đã nhiều năm rồi không gặp, ban đầu còn không nhận ra cơ! Hồi đó bọn tôi đều biết, Lâm Khả Tinh rất thân với anh trai ở cùng nhà cô ta này. Ừ thì… Nói sao nhỉ, cũng không bất ngờ.]
 
[Thật ra tôi không quan tâm đến chuyện có phải kẻ thứ ba không, tôi chỉ quan tâm chuyện lần trước hotgirl trường đại học A bị bôi đen, còn suýt bị báo cáo bay nick, là ai đứng đằng sau chuyện này? Càng nghĩ càng thấy đáng sợ luôn mọi người ơi!]
 
[Tôi là fan cũ của Tiểu Kiều, lần đó thật sự rất kỳ lạ, rất bất ngờ, bọn tôi còn thảo luận trong nhóm fans xem có phải Tiểu Kiều đắc tội ai không. Hôm nay thấy tin tức này, đù, tôi lau mồ hôi thay Tiểu Kiều luôn! Đọc với tôi nào, đồ tư bản độc ác!]
 
[Nếu xâu chuỗi hai chuyện này với nhau… Vậy liệu có phải là, đối với đám nhà giàu đời thứ hai như bọn họ, nhìn ai không vừa mắt là có thể tận dụng tài nguyên đi bôi nhọ, thậm chí là lật đổ tâm huyết của người ta, nhìn ai không vừa mắt là có thể dùng tư hình? Hai người kia tống tiền là sai, là phạm pháp, nhưng họ hoàn toàn có thể báo cảnh sát, chuyện báo thù riêng tư như này… Rốt cuộc tôi có đang sống ở thời hiện đại không?]
 
[Đả đảo chủ nghĩa tư bản!! Chuyện này thật sự rất đáng giận!!]
 
Giang Nhược Kiều hoàn toàn không bất ngờ khi mọi chuyện đi đến nước này.
 
Chuyện này đã lộ ra ngoài, nhưng còn bao nhiêu chuyện chưa nhìn thấy ánh sáng?
 
Trang Weibo chính thức của đá quý Lâm Thị bỗng có lượt bình luận và chia sẻ vượt mười nghìn trong nháy mắt, toàn bộ đều là lời lên án công khai, hơn nữa, có người còn đòi điều tra chuyện nộp thuế của đá quý Lâm Thị.
 
Đến cả Trần Uyên, cũng có luật sư chuyên nghiệp nhảy ra phổ cập, tội bắt cóc sẽ bị phạt ít nhất năm năm, nhưng bên nhà Trần Uyên chắc chắn sẽ cho luật sư tới biện hộ. Có người phân tích, luật sư biện hộ của Trần Uyên có thể sẽ ra tay từ bên Lâm Khả Tinh, nhưng chắc chắn đá quý Lâm Thị không muốn bị cuốn vào chuyện này, tất nhiên sẽ chối bỏ kịch liệt. Đừng nói đến chuyện liên hôn, sau vụ cãi cọ này, hai nhà chắc chắn sẽ kết thù.
 
Giang Nhược Kiều sao có thể không biết mình đang đi trên dây thép.
 

Nhưng bước qua đoạn dây thép này, mới có thể bước trên đất bằng.
 
Vì từ khi yêu đương với người kia, cuộc đời cô đã định sẵn là phải bước qua một đoạn nguy hiểm trùng trùng.
 
May mà cô đã làm được.
 
Chuyện này cũng được lan truyền sôi nổi ở đại học A.
 
Chủ yếu là vì chuyện này liên quan đến Giang Nhược Kiều, là học sinh trong trường, không ít người mở thread trên diễn đàn trường, chia sẻ những tin tức nóng hổi. Rất nhiều người đều nói trong thread rằng Tưởng Diên là ôn thần, sau này còn ai dám yêu đương với anh ta nữa? Yêu đương với anh ta sẽ phải chấp nhận chuyện anh ta không có giới hạn, còn phải chịu bị người thích anh ta báo thù… Thôi bỏ bỏ. 
 
Trong phòng ký túc của Giang Nhược Kiều, bọn Vân Giai cố ý chuẩn bị một đạo cụ, nhất định bắt Giang Nhược Kiều phải nhảy qua chậu than, đốt vía.
 
Đương nhiên Lục Dĩ Thành cũng đã nghe đến chuyện này.
 
Thật sự ban đầu anh tưởng Giang Nhược Kiều bị bôi đen là vì hành vi đường đột của anh và Tưởng Diên. Không ngờ phía sau còn có nhiều chuyện như vậy, mọi người đều lau mồ hôi thay Giang Nhược Kiều, trong lòng Lục Dĩ Thành còn run sợ hơn thế. Anh không dám tưởng tượng, nếu Giang Nhược Kiều bị kẻ điên kia bắt cóc thì sao. Anh đã trải qua cảm giác khủng hoảng và sợ hãi, cũng không rảnh lo những chuyện khác, gọi điện cho Giang Nhược Kiều xong, anh vẫn không yên tâm mà vội vàng chạy đến phòng học cô đang ở.
 
Còn chưa nói được mấy câu, chuông vào lớp đã vang lên.
 
Giang Nhược Kiều bật cười thành tiếng.
 
Lục Dĩ Thành tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng đành hứng chịu ánh nhìn đánh giá của tất cả mọi người trong phòng học, bám theo sau Giang Nhược Kiều đi vào lớp, ngồi xuống chỗ bên cạnh cô.
 
Bây giờ Lục Dĩ Thành mới thấy ngại ngùng.
 
Tiết này Giang Nhược Kiều không học môn tự chọn, mà là môn chuyên ngành, cả phòng đều là bạn học cô, anh không cùng ngành với cô mà lại đột ngột xuất hiện ở đây, là một chuyện vô cùng kì lạ. Đương nhiên, trong suốt hai mươi năm cuộc đời Lục Dĩ Thành, đây là lần đầu tiên đi học cùng một người con gái.
 
Giang Nhược Kiều thấy Lục Dĩ Thành luống cuống tay chân thì bị chọc cười.
 
Nên nói anh biết chọn thời điểm hay nói anh không biết chọn thời điểm đây?
 
[Bình tĩnh.] Giang Nhược Kiều lấy một quyển vở ra khỏi cặp sách, viết hai chữ vào trong vở rồi nhìn lên bục giảng như đang nghiêm túc, nhưng lại đẩy vở sang phía anh.
 
Lục Dĩ Thành lấy mấy cuốn sách ra khỏi cặp, giả vờ diễn.

 
Nhìn thấy hai chữ đó, tâm trạng anh thoải mái hơn nhiều. Anh lấy một cây bút bi viết: [Không bình tĩnh nổi. Xin lỗi. Giáo viên của cậu có hay gọi người lên trả lời câu hỏi không?]
 
Hai thánh học cứ truyền giấy cho nhau trong lớp như vậy.
 
Giang Nhược Kiều không nghĩ đến chuyện gửi tin nhắn Wechat, đương nhiên Lục Dĩ Thành cũng không nghĩ đến. Thế là hai người dùng hình thức trò chuyện vừa trẻ con vừa cổ điển, cũng có một cảm giác khác lạ. 
 
Vì đối với hai người họ, đây coi như lần đầu tiên, là một trải nghiệm vô cùng mới lạ.
 
Hồi tiểu học, cấp hai, thậm chí là cấp ba, có rất nhiều người thích truyền giấy cho Giang Nhược Kiều trong lớp.
 
Bình thường cô đều không đọc, không muốn người khác quấy rầy cô đi học nghe giảng.
 
Lục Dĩ Thành là một thánh học, cũng không thích truyền giấy với người khác trong giờ.
 
Đại học ấy à… Đúng là có thể tạm thời thả lỏng một chút!
 
Giang Nhược Kiều nghĩ thầm: Dù sao giáo viên cũng chỉ giúp chúng mình ôn tập, mình học bài hết rồi, lơ là một lát… Chắc cũng không sao đâu nhỉ?
 
Cô đáp lại bằng một tờ giấy: [Yên tâm. Bình thường giáo viên bọn tôi rất nhớ mặt.]
 
Lục Dĩ Thành bật cười: [Được. Đúng rồi, những chuyện mọi người bàn tán có phải thật không?]
 
Tâm trạng Giang Nhược Kiều không tồi, chủ yếu là vì đã giải quyết được nỗi phiền toái lớn nhất, lúc này cô cũng có tâm tình đi trêu chọc anh: [Cậu nói chuyện gì cơ?]
 
Lục Dĩ Thành: [Chuyện tài khoản của cậu suýt thì bị khóa có liên quan đến cô gái họ Lâm kia.]
 
Giang Nhược Kiều: [Tên người ta là Lâm Khả Tinh, chẳng lẽ cậu quên rồi à?]
 
Tưởng bảo trí nhớ rất tốt? Sao lại không nhớ người ta tên là gì rồi.
 
Lục Dĩ Thành vô cùng cẩn thận đáp: [Tôi xin lỗi.]

 
Giang Nhược Kiều: [Không phải cô ta làm, nhưng đúng là có kiên quan đến cô ta. Tôi xui xẻo quá đúng không?]
 
Lục Dĩ Thành nhìn dòng này, rơi vào trầm tư.
 
Anh không khỏi tự trách.
 
So với những sinh viên đại học khác, Lục Dĩ Thành vốn là một người có cuộc sống không quá phong phú, thậm chí trong điện thoại anh còn không có app Weibo, không có nick Weibo, cũng hoàn toàn không lên Weibo hóng hớt. Những chuyện liên quan đến lướt web, Lục Dĩ Thành luôn đi sau, tin tức cũng lạc hậu. Nên ban đầu lúc chuyện xảy ra, anh không hề nghĩ liệu có phải Giang Nhược Kiều trêu chọc ai đó bị người ta chỉnh đốn không.
 
Trong suy nghĩ của anh, anh là sinh viên, Tưởng Diên là sinh viên, Giang Nhược Kiều cũng vậy.
 
Sinh viên thì đắc tội được ai? Dù giữa bạn bè với nhau có cãi vã, thì cũng chỉ trong phạm vi nhỏ bé như diễn đàn trường.
 
Thế giới bên ngoài trường học cách bọn họ quá xa.
 
Nói theo cách khác, có phải anh quá ngây thơ không?
 
Giang Nhược Kiều thấy Lục Dĩ Thành mãi không trả lời thì nghiêng đầu qua nhìn anh, cũng không không khỏi ngẩn người.
 
Anh như đang suy nghĩ một câu hỏi lớn gì đấy, đôi mày nhíu lại, ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào nơi vô định.
 
Cô giơ tay ra, tranh thủ lúc giáo viên không để ý, khẽ đẩy anh một cái. Làm sao vậy, chẳng cử động gì như bị ai điểm huyệt vậy.
 
Lục Dĩ Thành giật mình tỉnh lại, nhìn cô.
 
Không hiểu sao Giang Nhược Kiều cứ thấy như cảm nhận được sự thương xót, sự trầm lắng trong đôi mắt anh.
 
?
 
Làm sao thế.
 
Lục Dĩ Thành cầm bút lên, vô cùng gian nan nhưng vẫn viết từng nét lên giấy: [Tôi xin lỗi, tại tôi quá ngu ngốc. Nhưng tôi đã từng nghĩ liệu mình có nhận ra thì làm được gì. Hình như tôi chẳng làm được gì cả.]
 
Người bình phàm như anh mới nuôi một đứa trẻ mà đã thấy không gồng gánh nổi.
 
Nếu cô thật sự gặp chuyện bị bắt cóc thì anh làm được gì cho cô đây?
 
Giang Nhược Kiều thấy chữ anh viết, nụ cười trên mặt dần tắt. Thật ra câu hỏi này cũng căn nguyên của sự bất lực từ khi cô biết mình là nữ phụ trong một cuốn sách.

 
Vì chuyện này, nên ngay cả chuyện chia tay cô cũng rất cẩn thận, đều căn chuẩn thời cơ.
 
Vì chuyện này, nên khi đối mặt với những khó khăn tiềm tàng, trừ phòng bị, cô cũng chẳng thể quang minh chính đại xả giận cho bản thân.
 
Giang Nhược Kiều cũng đặt bút viết: [Cậu không cần phải vậy. Nếu sinh ra là kiến, cũng phải làm một con kiến thắng được voi.]
 
Mặc dù trong truyện gốc “cô” đã trải qua tất cả những chuyện gay go, cuối cùng cô vẫn tồn tại, tồn tại một cách có ý nghĩa.
 
Lục Dĩ Thành: [Cũng đúng, tôi vẫn tin thế giới này có công lý, tà không thắng được chính.]
 
Giang Nhược Kiều: [Từ từ, tuy giờ đang trong giờ học nhưng bọn mình đâu có học lớp tư tưởng đạo đức đâu.]
 
Không cần tôi múc cho cậu một bát súp gà, cậu múc lại cho tôi một bát đâu.
 
Lục Dĩ Thành cũng bật cười.
 
Chuông tan học vang lên.
 
Hai người bước ra khỏi phòng học trong cái nhìn chăm chú của các bạn học, không ngờ còn chưa ra khỏi tòa nhà dạy học, đã đụng phải Tưởng Diên đang vội vội vàng vàng ở ngay cửa.
 
Trong nháy mắt, trên hành lang và cầu thang đang náo nhiệt, mấy sinh viên đều vô thức hành động chậm lại.
 
Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành đều nhìn thấy Tưởng Diên.
 
Tưởng Diên cũng nhìn thấy họ.
 
Giang Nhược Kiều không hiểu ý Tưởng Diên, ai đúng ai sai chẳng còn ý nghĩa gì khi đã tạo thành thương tổn. Thật ra từ lúc cô chia tay Tưởng Diên, hai người đã chẳng liên quan gì đến nhau nữa, sau đó có gặp cũng chẳng cần chào hỏi. Cô bình tĩnh xuống lầu, Lục Dĩ Thành cũng đi theo, hai người thong dong bước ngang qua Tưởng Diên.
 
Tưởng Diên ngây người một lát, đợi họ đi ngang qua người mình, anh ta mới lộ vẻ chua xót.
 
Bỗng dưng anh ta hiểu ra một điều.
 
Một điều anh ta rất muốn phủ nhận.
 
Đã từ rất lâu rồi, dù là anh ta với Giang Nhược Kiều, hay anh ta với Lục Dĩ Thành, họ đều đã trở thành người xa lạ.

 


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.