Đây là đây là đạo hiệu điển hình của Đạo gia. Lý Ngôn Khánh nở nụ cười, ôn tồn hỏi:
- Như vậy Minh Nguyệt tới đây tu hành từ bao giờ?
- Tiểu quan lớn lên ở đây. Nghe Quán chủ thượng nhiệm nói, khi đó thế đạo hơi hỗn loạn, tiểu quan được sư tôn ôm trở về, cho nên vẫn tu hành ởđây.
- À, vậy tu hành có kham khổ không?
Minh Nguyệt lắc đầu nói:
- Cũng không coi là kham khổ. Quan phủ bản địa xem trọng Phù Sơn này, mỗi tháng đều cung phụng cho nên cũng không khó khăn lắm. Chỉ là ngàythường Quán chủ thanh tu, yêu cầu rất nghiêm khắc, đối với vật ngoàithân cũng không để ý lắm... Tiểu quan mặc dù khích lệ Quán chủ không cần kham khổ như vậy nhưng Quán chủ đều không đồng ý, mỗi ngày phải tụngkinh trăm lượt!
Minh Nguyệt thần thần bí bí nói:
- Nghe lão Quán chủ nói, Quán chủ làm vậy thật ra là để cầu phúc cho một người!
- Hả?
Minh Nguyệt cong môi, hơi bất mãn nói:
- Tiểu quan mặc dù không biết Quán chủ cầu phúc vì ai nhưng người kiađúng là không có lương tâm. Tiểu quan ở đây nhiều năm như vậy, chưa từng thấy người kia tới đây. Có nhiều lần tiểu quan chứng kiến Quán chủ cầmmột quyển sách, âm thầm rơi lệ.
- Là sách gì?
- Dường như là Bán Duyến thi tập.
Hai má Lý Ngôn Khánh liền run rẩy khẽ vài cái.
Bán Duyến thi tập là do hắn tại cuối năm Võ Đức thứ tư, trước khi về LĩnhNam nhờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2966306/quyen-10-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.