Cứ so thế thì dường như Lý Thế Dân ngoài thân phận hoàng tử ra,luận về mặt nào cũng đều không thể so sánh với Lý Ngôn Khánh. Mà lúc này Thái tử cũng không phải Lý Thế Dân, tất nhiên là càng không so sánhnổi...
Bất kể nói thế nào thì cũng phải mời được Lý Ngôn Khánhtrở lại Trường An rồi mới nói tiếp được. Ít nhất hắn có thể ngăn chặnđược Tần vương. Trường An đầu hạ có hơi nóng nực.
Mùa hè năm VõĐức thứ tám có vẻ đến hơi sớm, cho nên mới tháng tư mà trời đã nóng nhưgiữa hè. Có câu phúc không đến cùng lúc, họa lại chẳng đi riêng. Nươngtheo thời tiết nóng nực, nạn hạn hán hiếm thấy bắt đầu. Từ tháng tư tớitháng năm, trời không đổ nổi một trận mưa. Rất nhiều địa phương ruộngđất khô nứt như chân chim. Cây cối cũng chết héo rất nhiều. Loại hạn hán khốc liệt này khiến không khí trong Trường An trở nên cổ quá phithường.
Tháng tư, Bình Dương công chúa đột nhiên bệnh nặng, không ngồi dậy nổi, ngay cả thái y trong cũng cũng bó tay, thấy nàng suy yếutừng ngày. Sau đó trên đường phố Trường An bắt đều truyền đi bài đồngdao: Đào lý rơi, tám trăm dặm Tần Xuyên nhất định có phong ba... Bàiđồng dao này mới nghe thì dường như không có gì cổ quái.
Nhưngnếu liên hệ với thế cục Trường An hiện này thì mỗi câu dường như đều cóthâm ý. Đào lý rơi chỉ sợ là nói tới Lý Kiến Thành.
Đào Lý Chương năm đó vẫn còn như vang vọng bên tai.
Sau đó Lý Uyên khởi binh Thái Nguyên, đóng tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2966295/quyen-10-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.