Hắn nhìn thoáng qua bốn phía, thấy quanh đó tất cả đều là thântín của hắn, lúc này mới thở dài một hơi. Ý tứ của của Độc Cô Tu hắnhiểu rất rõ: Thừa dịp Lý Uyên còn chưa trở về Trường An, dùng kị binhnhẹ xuất kích, đuổi theo xe ngựa hoàng gia, sau đó tiêu diệt hắn.
Tổng quản Kính Châu là Lý Nghệ, mà Lý Nghệ lại là người của Lý Kiến Thành.
Bởi vậy Lý Thế Dân có thể thuận lý thành chương đổ tội danh này lên đầu LýKiến Thành, sau đó lấy danh hiệu triệu thiên hạ cần vương.
Trong nội tâm Lý Thế Dân không phải là không động tâm.
Nhưng sự động tâm này cũng chỉ lóe lên trong giây phút ngắn ngủi.
- Phụ hoàng đang thị uy với ta, cũng là dò xét phản ứng của ta.
Ta khẳng định phụ hoàng không đi Kính Châu, nếu phái binh truy kích thìnhất định là binh mã của phụ tử Lý Nghệ đang chờ sẵn rồi.
Lý Thế Dân hạ giọng trả lời, sắc mặt lại trở nên hòa hoãn hẳn.
- Phụ hoàng giết chết ba người này, tất cả manh mối bất lợi với ta đều đã biến mất, nói rõ người không muốn truy cứu nữa.
- Thế nhưng...
- Ta vẫn hơi nóng ruột rồi. Xem ra chỉ còn cách tiếp tục nhẫn nại.
Lý Thế Dân thì thào tự nhủ, tựa hồ như đang giải thích với Độc Cô Tu.
Hắn nhắm mắt lại, một lát sau đột nhiên nói:
- Truyền lệnh xuống, đại quân tạm trú tại huyện Đồng Xuyên. Ta trở về Trường An.
- Đại Vương, bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2966279/quyen-10-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.