Ngôn Khánh khẽ giật mình nhìn lại Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nghiêm mặt nói:
- Tân Văn Lễ tướng quân còn dễ nói dù sao U Châu cũng là trọng trấn.
- Bệ hạ cho hắn làm tổng quản U Châu quả quyết không dễ dàng động tới hắn nhưng những người khác, Thế Tích còn lão Diêu mấy người bọn họ, ngươicần phải an tâm bọn họ lại. Khắc Minh hiện tại đóng ở Kế Châu, ngươiphải biết rằng hắn là người có tài có thực học tâm cao khí ngạo lần nàyngươi đi Lĩnh nam thời gian trôi qua chỉ sợ nhạt phai giao tình.
- Vậy ngươi cho rằng...
Lý Ngôn Khánh ngưng mắt nhìn Vô Kỵ.
- Mọi người năm đó vì ngươi mà tụ tập với nhau, cũng bởi vì ngươi mà quyphụ Quan Trung, hiện tại bọn họ cũng vì ngươi mà bị triều đình xa lánhchèn ép, mà chính ngươi cũng bị xa phó tới Lĩnh Nam, Dưỡng Chân, thứ cho ta nói thẳng, giao tình là giao tình, nhưng ba năm trôi qua giao tìnhchưa chắc đã bề chắc, ngươi có thể cam đoan Khắc Minh không cải biến chủ ý, Thế Tích không mang lòng bất mãn không?
Lý Ngôn Khánh hít sâu một hơi từ từ ngồi xuống.
Hắn không phải không suy nghĩ chuyện này nhưng không chu toàn như Vô Kỵ.
Hoặc lác có thể nói hắn vô cùng tin tưởng tình bạn nhưng đôi khi tình bạn cũng cần lợi ích.
- Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ?
- Cho bọn họ một hi vọng.
Trưởng Tôn Vô Kỵ không hề do dự thốt ra.
- Hi vọng?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2966177/quyen-9-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.