Thương hộ hiện tại lục tục buôn bán, Thông Xa phố mỗi ngày hàng hóa qua lại như nước chảy, đám người kia cũng không gây huyên náo nữa.
Dù sao triều đình triệu hồi Lý Thế Dân cũng là cho bọn họ đầy đủ mặt mũi.
Nếu như tiếp tục làm ầm ĩ thì chỉ sợ sẽ làm ra đại phiền toái, những thế trụ đã dừng chân ở đây tới chục năm có khi tới mấy trăm năm mà không ngã là do có ánh mắt nhìn người.
Đại thế đã được bình định.
Lý Ngôn Khánh cũng không thể có lựa chọn khác.
Lúc trước hắn có thể nói là vì Trưởng Tôn Vô Kỵ xuất đầu nhưng hiện tại nếu như lại gây chuyện sẽ bị người ta trách cứ.
Đậu Uy đem thánh chỉ bỏ vào trong tay Lý Ngôn Khánh rồi thở ra một hơi.
- Dưỡng Chân lúc này ngươi đừng hí lộng lão phu nữa, lúc trước ngươi gây chuyện khiến cho lão phu thật sợ hãi.
Trong lời nói có trách cứ nhưng đa phần vẫn xuất phát từ sự quan tâm của trưởng bối.
Lý Ngôn Khánh gãi gãi đầu rồi trả lời:
- Để quận công chịu phiên toái, Dưỡng Chân thật áy náy, kính xin lão quận công không trách cứ.
- Được rồi được rồi, lão phu chỉ cằn nhằn hai tiếng mà thôi, ngươi ngoan ngoãn theo ta về Trường An là được rồi.
Lý Ngôn Khánh mỉm cười gật đầu mời Đậu Uy ngồi xuống.
Chỉ tỏng chốc lát hắn tò mò:
- Lão quận công đang êm đang đẹp tại sao lại phong ta chức vụ Thiếu Khanh Tông Chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2966109/quyen-8-chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.