Ở trong đại điện Hàm gia, Lý Thế Dân mặt trầm như nước.
- Lý mọi rợ lấn ta quá đáng.
Rầm.
Lý Thế Dân dùng sức vỗ lên trên lan can một cái:
- Không ngờ hắn ở trong thành Lạc Dương lại có uy vọng như vậy.
Vương Thông bọn họ ở bên cạnh, cười khổ cuống quít.
Bọn họ chiếm lĩnh Lạc Dương không ngờ lại gây nên kết quả này.
Vất vả vào thành Lạc Dương thật không ngờ vô duyên vô cớ tiện nghi cho Lý Ngôn Khánh, cuộc chiến này thắng nhưng thật khiến cho người ta phải uất ức.
Những người ở đây có ai là không thân kinh bách chiến/
Tuy nhiên bọn họ chưa bao giờ gặp tình huống như vậy.
Khâu Hành Cung cười khổ:
- Điện hạ có chỗ không biết, Lý Hà Nam lúc trước từng làm mười bài Vịnh Trúc thơ ở Lạc Dương, làm ra Tam Quốc Diễn Nghĩa được mệnh danh là thần đồng Lạc Dương, danh tiếng không hề giảm bớt, về sau hắn lại còn làm ra quán cứu tế, cứu sống rất nhiều người, cho nên người dân Lạc Dương rất kính trọng hắn.
Nói đến mười bài thơ vịnh trúc, Khâu Hành Cung khẽ liếc trộm một nhân vật chính khác là Vương Thông.
Vương Thông cũng không lộ vẻ gi khác thường, biểu hiện vô cùng bình tĩnh.
Lý Thế Dân nhịn không được:
- Vương tiên sinh sao tiên sinh không có lời nào?
- À thần đang suy tư đại tướng quân ở Lạc Dương sẽ mang tới ảnh hưởng lớn thế nào.
Vương Thông ngẩng đầu nói:
- Hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2966083/quyen-8-chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.