Lý Thế Dân giận tím mặt khuôn mặt Lý Ngôn Khánh lại không có biểu tình.
- Tần vương, cô chỉ làm tròn bổn phận của người làm con mà thôi, về phần cái gì gọi là trung lương công không biết, cô chỉ biết rằng Uất Trì Cung nay Tần mai Sở là nghịch thần, Tần vương muốn thế nào cô không thèm để ý, nếu như Tần vương muốn báo thù cho Uất Trì Cung thì cứ mang binh mã tới, cô chỉ nhắc nhở Tần vương, Ấp vương là phụ thân của ta, ta báo thù cho cha là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Thấy Lý Thế Dân nổi giận Lý Ngôn Khánh vẫn bình tĩnh.
Tên rời khỏi cung đã xuyên qua cổ của Uất Trì Cung, Lý Ngôn Khánh vô cùng tinh tường, từ lúc này mình đã trở thành địch nhân của Lý Thế Dân.
Đã trở thành địch nhân thì cái gọi là cấp bậc lễ nghĩa không cần nhắc tới nữa.
Muốn đánh thì đánh Lý Ngôn Khánh sẽ không cúi đầu, hắn bình tĩnh ngưng mắt nhìn Lý Thế Dân và chúng tướng phía sau, trong lòng của hắn đột nhiên nảy ra một suy nghĩ cổ quái, không có Phòng Huyền Linh, không có Đỗ Như Hối, không có Trưởng Tôn Vô Kỵ, Lý Thế Dân vẫn còn là Lý Thế Dân sao?
Có lẽ mình thực sự không phải không có cơ hội.
Cơ hội sao?
Lý Ngôn Khánh cũng không rõ ràng lắm.
Tuy nhiên ý niệm này chỉ chợt lóe lên trong đầu hắn sau đó biến mất vô ảnh vô tung.
Lý Ngôn Khánh vội vàng bóp tắt.
Mình từ khi nào thì nghĩ lung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2966081/quyen-8-chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.