Dương Công Khanh cười cười:
- Cái này cũng không là gì, huống hồ lúc đó chủ ý kết minh với Lý Ngôn Khánh cũng không phải là do một mình tiên sinh muốn.
Bệ hạ trách cứ tiên sinh cũng là nhất thời nóng vội, Trấn Chu, ta và ngươi hiện tại đi theo bệ hạ, hôm nay là lúc nguy cấp tồn vong cần phải toàn lực dốc sức, vì vậy ngươi đừng vì chuyện bệ hạ hôm nay trách cứ mà sinh lòng bất mãn.
Trong lời nói có vẻ thỉnh cầu lại có hàm ý uy hiếp.
Trương Trấn Chu biến sắc:
- Dương soái nói gì vậy, Trương mỗ tuy phụ tá bệ hạ muộn hơn Dương soái nhưng lòng trung thành không ít hơn chút nào.
- Như vậy thì rất tốt.
- Dương soái, xem ra ngươi hơi lo lắng.
Dương Công Khanh cười khổ một tiếng:
- Đích thật là có chút lo lắng.
Vừa rồi ta nói như vậy chẳng qua là muốn cho bệ hạ tỉnh lại mà thôi, Trấn Chu à phải biết rằng Lý Ngôn Khánh là Lý vô địch hắn tọa trấn Huỳnh Dương mấy năm nay, luân phiên ác chiên ,lúc trước, ta ngươi tính luôn cả Lý Mật đều muốn lấy đầu hắn nhưng đầu không thành công, mỗi lần đều bị người này đánh bại, Lý tặc làm sao có thể để ra sơ hở như vậy?
- Ý của Dương soái là?
- Ta lo rằng Quan Trung sẽ xuất binh.
Trương Trấn Chu mở miệng cười nói:
- Dương soái không phải nói Quan Trung không có khả năng xuất binh sao?
- Nói thì nói vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2966046/quyen-8-chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.