Đan Hùng Tín giận tím mặt, cầm giáo lên, chuẩn bị tự mình ra trận.
Ngay lúc này, có thám mã lại báo:
- Khởi bẩm Đại tướng quân, quân tiên phong ở Hắc Thạch Quan toàn quân bị diệt, từ Hắc Thạch quan xuất hiện một đạo nhân mã, người dẫn đầu chính là Vương Phục Bảo.
Vương Phục Bảo?
Đan Hùng Tín cả kinh...
Vương Phục Bảo không phải tới Huỳnh Dương rồi sao? Tại sao lại ở Hắc Thạch quan?
Chuyện đến bây giờ, Đan Hùng Tín cho dù ngu ngốc cũng biết mình đã trúng kế, có lẽ mới đầu Tùy quân rút lui khỏi Tung Cao huyện chính là để câu mình?
Nhìn thấy con đường nhỏ càng ngày càng chật hẹp, để tránh né chiến mã giẫm đạp, để tránh né hỏa mộc từ trên trời giáng xuống, quân Ngoã Cương tứ tán chạy trốn.
Trong lòng Đan Hùng Tín biết, lúc này đánh chiếm Hắc Thạch quan hiển nhiên đã thành chuyện không tưởng.
Cũng may mình còn cẩn thận, có sắp xếp binh mã ở bến đò Hắc Thạch, nếu không sẽ bị đối phương cắt đứt đường lui.
- Rút lui, rút lui.
Đan Hùng Tín dốc sức liều mạng kéo dây cương ngựa.
Con ngựa xoay người lồng lên, chạy thục mạng về hướng bến đò Hắc Thạch.
Hắn vừa chạy, quân Ngoã Cương càng rối loạn, chủ tướng bỏ chạy, chúng ta còn đánh gì nữa? Quân Ngoã Cương đang còn lưu lại trên con đường nhỏ, bộ dạng xun xoe đi theo Đan Hùng Tín, chỉ khổ đám quân Ngoã Cương đã leo đến nửa dốc núi. Nếu tấn công cũng chết, ở lại cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2965995/quyen-8-chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.