Lý Đạo Huyền nói:
- Nhưng ta thấy mọi người đều rất tin phục hắn.
- Mọi người tin phục hắn, cũng không phải vì hắn dũng mãnh vô địch mà là vì hắn tiên đoán như thần, bày mưu nghĩ kế.
Giống như quân cờ, ngươi thấy binh mã xe pháo đấu nhau rất ác liệt, kỳ thật cũng chỉ là quân cờ trong tay chúng ta mà thôi. Lục ca ngươi thích làm nhất một chuyện, đó là bố trí cạm bẫy, nhìn đối thủ rơi vào bên trong, cái đó còn thống khoái hơn chém giết.
Sau khi Lý Đạo Huyền nghe xong, hình như có điều gì suy nghĩ.
- Đạo Huyền, kẻ làm tướng, phải chịu trách nhiệm về tính mạng của ngàn người thậm chí là trăm vạn người.
Cho nên phải cố gắng giữ tỉnh táo, tuyệt đối không thể vì một phút nóng giận mà xông ra, ngươi có thể giết được mười người, trăm người, chẳng lẽ có thể giết được ngàn người, vạn người?
Nhưng ngươi xem ta, chỉ cần một nước cờ nhỏ...Cấp quận lập tức đạt được an bình, ngươi có biết, ngươi ngồi ở đây lại khiến cho ngàn người, vạn người thậm chí là nhiều người hơn, bảo vệ được tánh mạng. Ha ha...bây giờ ngươi còn cảm thấy, ngươi ở đây không có gì quan trọng không?
Lý Đạo Huyền, không biết nói gì nữa.
Bờ Thái Thủy, chiến đấu ác liệt.
Quân Ngoã Cương mặc dù chiếm ưu thế về binh lực, nhưng sau khi liên tiếp tấn công mà không có kết quả, cũng dần dần hoảng loạn. Từ Lỗ quận, ngựa không dừng vó hành quân gấp, đến Trần Lưu mới thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2965993/quyen-8-chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.