Vương Thế Sung lập tức lộ vẻ vui mừng.
- Quân Độ, vậy ngươi hãy bí mật đuổi bắt Vũ Văn Nho Đồng.
Ngươi cầm lệnh bài của ta, đến Vũ Lâm quân tìm huynh trưởng Kiền Thọcủa ngươi, kêu hắn xuất binh hiệp trợ, còn nữa lập tức lệnh cho Nhân Tắc triệu tập đội ngũ, suốt đêm tiến vào Lạc Dương, tiếp quản các cửa.
Vương Quân Độ lĩnh mệnh rời đi.
Vân Định Hưng chợt nhíu mày nói:
- Nhân Tắc tướng quân khống chế Lạc Dương chắc chắn là thích hợp nhất.
Nhưng như vậy, Yển Sư phải làm sao? Thái úy chuẩn bị lệnh cho ngườinào, cướp lấy Yển Sư thành, binh lâm Hắc Thạch quan đây? Người này cầncó mưu lược, biết rõ binh pháp, tinh thông chiến sự, hơn nữa còn phảitrung thành và tận tâm với Thái úy. Nếu không xảy ra sai lầm sẽ dễ dàngđánh cỏ động rắn.
Ánh mắt của Vương Thế Sung, vô ý dừng lại trên người Đoạn Đạt.
- Lão Đoạn, có đồng ý cướp Yển Sư cho ta không?
Ngày trẻ, Đoạn Đạt cũng có thể xem là mãnh tướng thiện chiến, đi theo Tùy Văn Đế, lập qua vô số công huân, được phong làm Xa Kỵ Tướng quân.
Hắn dùng binh ổn trọng, có chút cẩn thận.
Mặc dù rất nhiều người đùa giỡn gọi hắn là “Đoạn mỗ mỗ”, cũng không cách nào che đậy được công huân của hắn năm đó.
Chỉ là cùng với tuổi tác ngày càng lớn, lá gan của Đoạn Đạt cũng càngngày càng nhỏ. Sự hăng hái khi còn trẻ, tựa hồ cũng không còn, chỉ cònlại bản lĩnh tranh quyền đoạt lợi. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2965956/quyen-8-chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.