-Lý lang quân, thân thể của ta sợ là không chịu được.
Hiện giờ bệ hạ bị giết, giang sơn Đại Tùy chỉ sợ khó mà bảo toàn. Đức Thâm không sợ chết, nhưng lại không đành lòng nhìn dân chúng Cấp quận phải chịu nỗi khổ chiến loạn. Ta biết lang quân thiếu là người tài giỏi, còn có trí tuệ trác tuyệt. Ta muốn đem Cấp quận phó thác cho lang quân, kính xin lang quân có thể vì tám vạn dân chúng trong quận, cầu một thế đạo thái bình.
Thế Tích và lang quân, rất tâm đầu ý hợp, nhất định hắn sẽ nghe theo chủ ý của lang quân.
Năm nay Cấp quận đại hạn, thu hoạch không tốt lắm, kho thóc Lê Dương tích trữ lương thảo, nếu có tai họa, mong rằng lang quân tội nghiệp một chút mà bớt thuế ruộng.
Ngụy Đức Thâm là một quân tử thành tâm thành ý, đồng thời cũng là một người thông minh.
Đậu Kiến Đức hiện giờ ở Hà Gian, đã nhìn kho thóc Lê Dương như hổ đói thèm mồi. Nếu khi thu hoạch thiên tai xuất hiện, tất nhiên sẽ thừa cơ đánh Cấp quận, khiến Cấp quận đại loạn. Hắn tín nhiệm Từ Thế Tích, nhưng cũng không cách nào đem Cấp quận phó thác cho y. Lý Ngôn Khánh xuất hiện, lại khiến cho hắn thấy được hy vọng.
Ngôn Khánh cũng có chút kính phục, nắm tay Ngụy Đức Thâm nói:
- Ngươi cứ yên tâm, Ngôn Khánh nhất định sẽ không khiến dân chúng Cấp quận gặp cực khổ.
Lúc này nói những sáo rỗng không có ích gì.
Ngụy Đức Thâm không phải Đào Khiêm, Lý Ngôn Khánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2965939/quyen-8-chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.