Không có phụ tử Phòng Ngạn Khiêm, Tiêu hoàng hậu cũng không ở Giang Hoài, dĩ nhiên cũng không có niên hiệu Thừa Khải.
Ai có thể ngờ được lúc trước mình chỉ làm một bài thi từ lại cải biến vận mệnh phụ tử hai người bọn họ.
Lý Ngôn Khánh chắp tay đứng ở trước cửa sổ của trúc lâu nhìn cảnh sắc sau hồ.
Hắn cau mày lại, thầm suy nghĩ cho tương lai.
Lúc này Lý Uyên chỉ sợ không còn dừng mắt tại Quan Trung mà đã nhìn toàn bộ giang sơn.
Nói không chừng ánh mắt của Lý Uyên đã nhìn ngay vào Lý Ngôn Khánh.
Hắn là con cờ lớn nhất của Lý gia ở trung nguyên, phải sử dụng sao để phát huy năng lượng nhiều nhất có lẽ Lý Uyên đang suy tính.
Thế nhưng mà...
Ngôn Khánh dùng sức lắc đầu, cố gắng dẹp loạn suy nghĩ.
- Ca ca, theo muội thả diều.
Ở dưới lầu Trưởng Tôn Vô Cấu cầm mốt con diều khẽ gọi Lý Ngôn Khánh.
Lý Ngôn Khánh cười cười gật đầu đáp ứng.
Trời tháng tư, chơi diều đúng là tốt lành.
Lý Ngôn Khánh chuẩn bị cùng Vô Cấu tiến vào hoa viên thì Trưởng Tôn Vô Kỵ tiến tới.
- Ngôn Khánh, Đông Đô có tin tức quan trọng cần truyền tới.
- Sao?
Ngôn Khánh nghe được cặp mi liền nh lảyên, sau đó quay đầu xin lỗi Vô Cấu, chỉ thấy nàng cười thật dịu dàng.
- Quan Âm tỳ đi chơi một mình, một hồi nữa Đóa Đóa tỷ tỷ bọn họ sẽ qua với muội ca ca không cần phải lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2965927/quyen-8-chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.