Thanh âm của Liễu Thanh gào thét, kích động tới quân coi giữ.
Một đám người chen chúc đi ra, luống cuống cả tay chân, thậm chí có người ngay cả binh khí cũng không nắm lấy.
Liễu Thanh không nói nhiều lời, nhanh chóng ẩn núp ở trong khắp ngõngách, xung quanh truyền tới từng tiếng kêu thảm thiết, không ngừng cóngười quát từng thanh âm chói tai, tiếng đao thương cũng va chạm khôngngừng.
Trong lòng Liễu Thanh vô cùng sợ hãi.
Hắn núp ở trong góc phòng, phủ lên người một tấm vải, hai tay che lỗ tai, người thì run lên.
Cũng không biết bao lâu, tiếng kêu dần biến mất.
Một tiếng bước chân dài truyền tới, nghe có vẻ cổ quái, giống như đạp vào nước vậy khiến cho người ta phải hãi hùng khiếp vía.
Liễu Thanh ngừng thở, cử động cũng không dám.
Lát sau hắn đã cảm thấy tấm vải bố phủ trên người bị đẩy ra, theo đó là một mùi máu tươi nồng đậm.
Hắn ngẩng đầu nhìn lại thì chỉ thấy một người tướng mạo uy vũ, hình thể cường tráng đang cầm đao thép trong tay, trên đao còn dính máu và thịtbăm, đầu đao treo một khối vải bố.
Nam tử có hàm râu ngắn, trên người tràn ngập vết máu, hắn nhìn thấy Liễu Thanh thì nở ra nụ cười dữ tợn.
- Tiểu tử, xem ngươi còn chạy đi đâu?
Đại hán kia chính là hán tử dẫn đầu trèo vào cửa thành.
Đao thép của hắn giơ lên cao, theo tiếng gió bổ xuống người của Liễu Thanh.
Liễu Thanh lóe lên linh quang mà lớn tiếng kêu lên:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2965891/quyen-8-chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.