Nhưng Lý Ngôn Khánh không cách nào tín nhiệm hắn như tín nhiệm Vương Hoàng.
Nếu như Vương Hoàng thật sự muốn để Sài Hiếu Hòa làm người thừa kế thì mình phải làm sao bây giờ? Đồng ý hay cự tuyệt?
Lý Ngôn Khánh lăn qua lăn lại đã tới trời sáng.
Đã không ngủ được thì dứt khoát không ngủ.
Ngôn Khánh từ từ bước ra khỏi phòng, lúc này ở khu vườn hậu viện đã có bạch quang ẩn hiện, bóng người chớp động như hồ điếp.
Sớm như vậy đã ra sau hậu viện luyện công ở Lý phủ chỉ có một người.
Ngôn Khánh tìm một tảng đá ngồi xuống ở ven hồ, trong đầu hiện ra vô số suy tư.
- Chúa công tại sao lại dậy sớm vậy?
Thẩm Quang sau khi luyện công xong từ từ đi ra khỏi rừng cây.
Cánh tay của hắn để trần, trên người mặc một chiếc quần dài, toát đầy mồ hôi ra.
Nhìn ra được hắn rất mệt.
Tuy nhiên lại kiên trì không chịu ngồi xuống.
- Lão Thẩm, ngươi từ lúc nào có cái hình xăm Kỳ Lân tinh mỹ như vậy?
Lý Ngôn Khánh phát hiện ở sau lưng của Thẩm Quang có một hình xăm Kỳ Lân, hình xăm này rất sống động.
Thẩm Quang cười nói:
- Có từ năm ngoái. Lúc đó ở Lạc Dương có một thợ thủ công tới, châm phápkỳ diệu cho nên thuộc hạ động tâm tư để bọn họ xăm một hình.
- À, hiện tại ở Củng huyện người ngoài tới rất nhiều sao?
- Đúng là không ít, hiện tại nhân số Củng huyện đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2965785/quyen-8-chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.