Chương trước
Chương sau
Diêu Ý cũng đảm nhiệm được chức vụ binh tào, điều này cũng không khiến người khác phản đối.

Hắn vốn là đệ tử quan lại, trong triều cũng có quan hệ của mình hơn nữacũng có tài văn chương, giao hữu nhiều, binh mã thuần thục.

La Sĩ Tín và Diêu Ý vốn là giáo úy sau khi thăng quan thì mấy chức vụ giáo úy này cũng có ghế trống.

Hắc Thạch phủ hiện tại binh lực đại tăng, ít nhất cũng có tới ba nghìn người, cần ít nhất sáu giáo úy.

Những người này không khó tìm kiếm, chỉ cần nhìn vào bảng công lao chọn một số người ưu tú là được.

Chuyện ở Hắc Thạch quan đã sắp xếp xong, còn những chức vụ ở Bộ sứ thì nên sắp xếp thế nào đây?

Phụ tá Bộ sứ cùng quân phủ hoàn toàn khác nhau, Ngôn Khánh đã nghĩ kỹ, cóthể đem Trưởng Tôn Vô Kỵ và Tiết Thu kéo vào, nếu như Tiết Thu có thểhàng Tổ Quân Ngạn thì tốt nhất, còn có mấy người Hứa Kính Tông có thểtham gia vào văn quan. Tuy nhiên phương diện võ quan thì Lý Ngôn Khánhcũng không có nhiều người, Vương Phục Bảo có thể là một người, nhưngnhân thủ không đủ, Hùng Khoát Hải, Hám Lăng, Trịnh Đại Bưu ba người bọnhọ chưa đủ điều kiện để đảm nhiệm.

Nhân tài, là nhân tài.

Lý Ngôn Khánh thầm cười khổ, vỗ nhẹ lên trán.

Sớm biết như thế mình đã giữ Tô Định Phương và Bùi Hành Nghiễm thì cũng không có cục diện như vậy.

- Ngôn Khánh, ngươi tìm ta?

Trưởng Tôn Vô Kỵ cất bước đi tới, tới bên cạnh thấy Lý Ngôn Khánh vỗ trán thì nghi hoặc hỏi.

- Sao vậy có chuyện gì khó giải quyết sao?

- À, không phải đâu.

Lý Ngôn Khánh đứng lên, đem danh sách cất kỹ trên thư án.

- Đi với ta.

- Đi đâu?

- Đương nhiên là đi tới Hào Đồi ổ, ngươi đã lâu rồi chưa về.

Trưởng Tôn Vô Kỵ cười ha hả:

- Cuộc chiến ở Hắc Thạch quan sau khi diễn ra, ta cũng lâu rồi chưa trở về nhà xem.

- Đã như vậy chúng ta đi một chuyến, Bùi cô cô và Thúy Vân cũng đã tới,ta hiện tại cũng đến thăm, thuận tiện kéo Tiết đại lang trở về, con mẹnó từ lúc Lý nghịch náo loạn, ta lâu ròi cũng chưa trở về.

- Ngôn Khánh, ngươi nói chuyện càng ngày càng thô bỉ rồi.

- Ta cao hứng thì đã sao?

Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe được cũng đành lắc đầu cười khổ.

Tuy nhiên ngẫm lại đúng vậy, ở trong quân doanh những đãm binh lính kia nếu như nói chuyện nho nhã với bọn họ chưa kể bọn họ có nghe hay không,nhưng cũng khiến cho người khác cảm thấy khó chịu.

Lý Ngôn Khánh mang theo hai trăm Kỳ Lân vệ, cùng với Trưởng Tôn Vô Kỵ trở về Hào Đồi ổ.

Hòa Đồi ổ nằm ở phía Đông Nam Củng huyện, từ phía xa xa đã nhìn thấy tòa nhà lớn của Trưởng Tôn gia.

Hiện tại so với lúc trước thì tràn ngập sinh cơ.

Lúc này ở trong Hào Đồi ổ ngoại trừ Trưởng Tôn gia còn có Bùi gia cô chất, tộc nhân Tiết gia, nhân số tới ba bốn trăm người.

Hào Đồi ổ đông người như vậy dĩ nhiên khó có thể thừa nhận, cho nên xungquanh căn cứ bắt đầu xuất hiện một số điền trang thôn xóm.

Lần trước Lý Ngôn Khánh tới đây ở nơi này trống trơn.

Hiện tại khói bếp nổi lên bốn phía, tràn ngập cảnh tượng phồn hoa.

Đại chiến Hắc Thạch quan, Hào Đồi và Củng huyện cũng không bị ảnh hưởng quá lớn lúc này lúa mạch mênh mông, nhộn nhạo trong gió.

- Năm nay nhất định sẽ có một mùa thu hoạch tốt.

Kiếp trước Lý Ngôn Khánh làm quan về lĩnh vực nông nghiệp nên đối với những cảnh tượng này vô cùng quen thuộc.

Tuy nhiên hắn nói xong lông mày liền nhíu lại xoay chuyển hướng về phái Trưởng Tôn Vô Kỵ:

- Vô Kỵ, hai ngày nữa ngươi hãy đi điều tra hộ tịch.

- Không phải mới điều tra sao?

- Đúng vậy nhưng mà ngươi ngẫm lại xem, năm ngoái Củng huyện thu nạp baonhiêu lưu dân, đầu xuân đến chiến sự sẽ diễn ra nhất định có biến hóa,ta cần phải nắm giữ biến hóa của Củng huyện.

Mặt khác lần này Hắc Thạch quan đại thắng, Huỳnh Dương quận nhất định sẽ có rất nhiều lưu dân tới.

Lần này ngươi cần phải kiểm tra hộ tịch để tránh hỗn loạn, đến mùa thu khithu hoạch mùa vụ, Lý nghịch cũng thế Vương Thế Sung cũng thế đều nhìnchằm chằm vào Củng huyện không thể không đề phòng chu đáo.

Thời gian đầu hạ, Ngôn Khánh đã cân nhắc đến sau này.

Trưởng Tôn Vô Kỵ ở trên lưng ngựa mỉm cười:

- Ngôn Khánh, ngươi và lão Từ diễn trò phải không?

- Ngươi cũng nghe nói sao?

- Ta làm sao không biết chuyện này, lão Bùi sau khi nghe tức giận đến cực điểm còn muốn tìm ngươi làm phiền đây này.

Lý Ngôn Khánh cười hắc hắc giống như không muốn tiếp tục đàm luận chuyệnnày nữa sau đó ánh mắt của hắn và Trưởng Tôn Vô Kỵ chạm nhau, trong mắtcủa Trưởng Tôn Vô Kỵ chỉ xuất hiện một chút đùa giỡn vui vẻ, hắn liềncười khổ lắc đầu:

- Ta biết rõ là không gạt được các ngươi.

- Được rồi ta thừa nhận đây là ta và lão Từ diễn trò.

- Tuy nhiên đám người Lô Tổ bọn họ cũng không rõ ràng lắm, ngươi cũngđừng nói ra, nếu không những sắp xếp của ta thành vô tác dụng.

Trưởng Tôn Vô Kỵ sắc mặt trở nên nghiêm túc:

- Ngươi cùng lão Từ xung đột cũng là xung đột với thế gia ở Huỳnh Dương, đích thực là chuyện mà Dương Khánh hi vọng.

- Tuy nhiên ngươi cần phải lưu tâm, Dương Khánh không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

- Vạn nhất hắn nổi lòng nghi ngờ lên phát hiện ra chuyện gì sơ hở gây chuyện không tốt ngươi sẽ tiến thoái lưỡng nan.

Lý Ngôn Khánh nghe được hít một hơi thật sâu.

Trong khoảng thời gian này hắn quá mức thuận lợi cho nên quên mất dò xét người khác.

Đúng thế, nếu như Dương Khánh thật sự nhìn ra sơ hở thì không phải là cái được không bù được cái mất sao?

Trong lòng hắn thêm vài phần cơ cảnh.

Đi tới trước cửa Hào Đồi ổ, Lý Ngôn Khánh cùng với Trưởng Tôn Vô Kỵ phânbiệt xuống ngựa, Ngôn Khánh ý bảo không cần phải trong nom Tượng Long.

- Phúc Yên gần đây trong nhà tốt chứ?

Phúc Yên họ Cao cũng là người nhà của Cao phu nhân.

Cao phu nhân rời khỏi Phích Lịch đường, ở đất Thục chiếu cố cho Trưởng TônVô Cấu thì Phúc Yên cũng để lại cho Cao Sĩ Liêm, tuy nhiên sau đó Cao Sĩ Liêm bị tội phải đày đi LĩnH Nam, Cao Phúc Yên vì vậy mà ở lại LạcDương, sau khi Cao Phúc Yên nghe nói Trưởng Tôn gia đặt mua sản nghiệp ở Củng huyện thì tới đây, hắn cũng đã lớn tuổi, Cao phu nhân muốn sắp xếp cho một việc dưỡng lão nhưng lão nhân này nhất quyết không chịu ngồiyên, dứt khoát tìm một chân gác cổng, tuy nhiên toàn bộ Hào Đồi ai cũngkhông đối đãi hắn như người bình thường, cho dù Đảng thị tam huynh đệ dù được Cao phu nhân coi trọng, được Lý Ngôn Khánh đề cử vẫn kính trọnggọi Phúc yên ba tiếng lão quản gia.

Cao Phúc Yên hiện tại đã già rồi, nhưng tai vẫn còn nghe rất tốt.

- Trong nhà mọi chuyện đều tốt, tuy nhiên thiếu lang quân lần này về hơi đột nhiên không cách nào chào hỏi.

- Sao vậy?

- Đại nương tử cùng với Bùi nương tử bọn họ đi tới Tâm Duyến tự bái phậtăn chay, còn nói muốn thỉnh tội thay cho Lý lang quân và thiếu langquân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.