- Đạo Huyền, mặc dù ngươi còn nhỏ, nhưng phong thái hơn người, được quốc công coi trọng.
- Khi Ngôn Khánh 14 tuổi đã xách thương lên ngựa, chém giết đến mức thây chết thành núi, máu chảy thành sông. Tuy hắn là con trai ta, nhưng chưa bao giờ được Lý gia trợ giúp, hai mươi năm qua vẫn một mình phấn đấu mới có được thành tựu hôm nay. Bây giờ nghĩ lại, ta vẫn cảm giác có lỗi với hắn. Bốn năm trước, trên đường tới Huỳnh Dương, ta đã quen biết Ngôn Khánh, đã từng nhờ hắn, nghĩ cách khống chế Huỳnh Dương. Ta cũng biết, chuyện đó đối với hắn mà nói, cũng không phải chuyện dễ dàng nhưng ta thật sự không ngờ, hắn vì một câu nói năm xưa của ta mà phải ủy khuất cầu vinh như vậy.
Lần này ngươi ngoài mặt là tới Kỳ Lân quán học tập, kì thực là muốn dựng một thông lộ giữa Huỳnh Dương và Thái Nguyên.
Ngươi cũng thấy rồi, Ngôn Khánh đại thắng Hắc Thạch quan, nếu không phải chúng ta đi qua Đồng Quan, chỉ sợ hiện tại cũng không biết tin. Khi Quốc công ở Thái Nguyên xa xôi nhất định biết được tin tức này rấ muộn, từ đó chúng ta không cách nào kịp thời phản ứng, để hiệp trợ cho Ngôn Khánh làm việc.
Ánh mắt Lý Hiếu Cơ sáng quắc, đưa mắt nhìn Lý Đạo Huyền.
Hắn tin tưởng, với trí thông minh của Lý Đạo Huyền, nhất định đã hiểu rõ mục đích hắn đến quận Huỳnh Dương học lần này.
Quả nhiên, Lý Đạo Huyền rơi vào trầm tư.
Một lát sau, hắn ngẩng đầu nhìn Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2965764/quyen-8-chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.