Chương trước
Chương sau
Trái tim Lý Mật không khỏi co thắt.

Xong rồi, Lưu Hắc Các rơi xuống, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Phải biết rằng, tường thành Hắc Thạch quan không thấp hơn Hổ Lao quan. Nó là bức thành che chở cuối cùng của Đông Đô, kiến tạo của Hắc Thạch quan đương nhiên cũng không thể buông lỏng. Lý Ngôn Khánh ra trấn Hắc Thạch quan một năm, đã liên tục gia cố Hắc Thạch quan mấy lần, khiến cho độ cao tường thành đã gần mười trượng, độ dày cũng được tăng cường.

Tường thành cao dày như vậy, nếu ngã xuống, cho dù không chết cũng sẽ đứt lìa xương cốt.

Lý Mật nhắm mắt lại, thực sự không đành lòng nhìn thấy thảm cảnh ngã chết của Lưu Hắc Các, nhưng bên tai lại truyền đến từng đợt tiếng hoan hô

- Mật Công, Lưu Hắc Các đứng lên rồi.

Lý Mật vội vàng mở to mắt, đưa mắt nhìn sang.

Chỉ thấy từ trong đống thi thể dưới tường thành Hắc Thạch quan, Lưu Hắc Các lảo đảo đứng dậy, nhìn bề ngoài, tựa hồ không có gì trở ngại, cũng may mắn mộ chiến ba ngày qua, thi thể dưới tường thành đã chất đầy, Lưu Hắc Các chóng mặt đến mức ngay cả phương hướng cũng không thể xác định rõ.

- Thu binh, thu binh.

Lý Mật thật sự là không dám tiếp tục đánh trong tình hình như vậy.

Tử thương quá thảm trọng, thảm trọng đến mức làm cho hắn có chút không cách nào thừa nhận.

Nếu như chết nhiều người như vậy, Hắc Thạch quan lộ ra nửa điểm bại tướng, Lý Mật hắn quả quyết sẽ không dừng tay như vậy, nhưng bây giờ Hắc Thạch quan vẫn sừng sững như trước, há chiếc miệng lớn đầy máu, đợi quân Ngoã Cương bị nó nuốt chửng như vậy, Lý Mật làm sao có thể tái chiến?

Cho dù thật sự công phá Hắc Thạch quan, chỉ sợ cũng không có khí lực đối mặt với Tùy quân của Yển Sư.

- Thu binh.

Bất kể Lý Mật hận Lý Ngôn Khánh thấu xương cỡ nào, khát vọng đánh hạ Hắc Thạch quan nhưng chỉ cần hắn còn chưa điên, cũng chỉ có thể tạm thời thu binh.

Cùng với tiếng chiêng đồng vang lên dồn dập trong không trung Hắc Thạch quan, quân Ngoã Cương ủ rũ, lui về bổn trận.

Ánh nắng chiều tà nhuộm đỏ cả Hắc Thạch quan, ngay cả bầu trời cũng màu đỏ, không biết là máu tươi nhuộm đỏ thiên không hay là ánh mặt trời khiến đại địa thay đổi.

Trên Hắc Thạch quan truyền đến từng đợt hoan hô như âm thanh chim sẻ.

- Lý vô Địch, Lý vô địch

Những tiếng hô đó đặc biệt chói tai.

Lý Mật, nghiến răng nghiến lợi, đứng trên chiến xa quay đầu nhìn lại Hắc Thạch quan.

Dưới ánh chiều tà chiếu rọi, thân hình Lý Ngôn Khánh vô cùng hiên ngang, sừng sững đứng trên đầu thành.

Trong không gian đỏ như máu, y phục màu trắng của hắn càng đặc biệt bắt mắt, khiến Lý Mật tức giận không thôi.

Lý Ngôn Khánh, ta với ngươi, thề không đội trời chung.

Màn đêm buông xuống, tiếng nức nở nghẹn ngào của Lạc Thủy tựa hồ càng nỉ non, ai oán.

Lý Mật ngồi trong đại trướng, buồn bực uống hết ly này đến ly kia. Huynh đệ Vương Bá Đương, Vương Đương Nhân, Lý Công Dật, Đan Hùng Tín, Lưu Hắc Các, Tổ Quân Ngạn, còn có Trình Giảo Kim thương thế đã khỏi, phân biệt ngồi hai bên, sắc mặt tối tăm phiền muộn, yên lặng uống rượu không mở miệng.

- Mẹ kiếp, Hắc Thạch quan này tại sao lại khó gặm như vậy?

Phòng Hiến Bá không chịu được không khí nặng nề trong đại trướng, đặt chén rượu xuống, chửi ầm lên.

- Tên Lý Ngôn Khánh giống như một con nhím đầy gai, toàn thân là gai, căn bản không có cách nào xuống tay.

Mật Công, nếu tiếp tục đánh như vậy, chỉ sợ các huynh đệ không chịu nổi.

Tổ Quân Ngạn ngẩng đầu.

- Vậy ngươi nói, làm sao bây giờ?

Làm sao bây giờ?

Triệt binh.

Nhưng trong lúc này, không ai dám nói ra hai chữ này? Tất cả mọi người đều biết rõ, cho dù Hắc Thạch quan bị đánh bại, Yển Sư còn có Vương Thế Sung núp đằng sau. Triệt binh như thế nào? Giải tán ở đâu? Đại chiến lần này, Ngõa Cương tựa hồ đã dốc hết toàn bộ lực lượng, phía bên Hắc Thạch quan chết nhiều người như vậy, dưới Hổ Lao quan, người chết chỉ sợ còn nhiều hơn Hắc Thạch quan. Mặc dù không nắm được Trịnh Dương thành, giết chết Ky sơn Trương Quý Tuân, đánh tan Bàng Ngọc, nhưng mục đích tác chiến lần này cũng không đạt được.

Phải biết rằng Ngõa Cương trại hiện giờ không còn bao nhiêu lương thảo.

Ngõa Cương trại cần rất nhiều lương thảo làm cơ sở. Điểm này ngay từ ngày đầu tiên Lý Mật đến Ngõa Cương cũng đã xác lập, nếu nói trước kia mọi người vẫn không để ý, thì sau đầu xuân bởi vì lương thảo thiếu thốn, khiến lòng người Ngõa Cương dao động, xuất hiện rất nhiều đào binh, đã nhắc nhở thủ lĩnh các lộ.

Không có một căn cơ vững chắc, rất khó có thể làm thành đại sự.

Đông quận Ngõa Cương vẫn còn bốn vùng, nhưng không đủ để dựa vào. Chiến lược trước mắt của Lý Mật cũng theo đó hiện ra, tầm quan trọng của Huỳnh Dương, tất cả mọi người đều biết.

Không đánh được Huỳnh Dương quận, vận mệnh chờ đón Ngõa Cương trại tất nhiên là chia năm xẻ bảy.

Đã đến mức độ triệt binh, chưa nói tất cả mọi người trong lều đều không cam lòng, đám người Mạnh Nhượng, Lý Văn Tương, Hác Hiếu Đức ở Hổ Lao quan sẽ nghĩ như thế nào?

Dưới Hổ Lao quan, có thể tiêu hao tất cả nhân mã của bọn họ.

Những tên gia hỏa xuất thân thổ phỉ này, không nói chuyện nhân nghĩa. Khi có lợi ích sẽ cúi đầu nghe lệnh, một khi thất bại, chắc chắn sẽ trở mặt vô tình.

Ngõa Cương, có thể chịu đựng được loại đả kích này sao?

Nhất thời, trong đại trướng lại một lần nữa xuất hiện không khí yên lặng như tờ.

- Khởi bẩm Đại vương, Ngụy thư ký áp tải lương thảo đã đến doanh trại, hiện giờ đang ỏ bên ngoài cầu kiến Đại vương.

- Ngụy Huyền Thành đến rồi sao?

Ha ha ha, mau mau cho mời.

Ngụy thư ký chính là Ngụy Chinh.

Từ sau khi Ngụy Chinh hiến kế tru sát Địch Nhượng, vị thế của hắn ngày càng tăng trưởng.

Trên danh nghĩa, mặc dù chỉ là một thư kí, nhưng trên thực tế lại đảm nhận trách nhiệm cực kỳ trọng đại. Từ sau khi Lý Mật chiếm lĩnh Dương Thành Tân Trịnh, tất cả kho phủ đều do Ngụy Chinh cai quản, nói trắng ra hắn hiện giờ giống như Lưu Bang Tiêu Hà, đảm nhận cung ứng vật tư chiến sự cho toàn bộ Hắc Thạch quan.

Ngụy Chinh vẫn như cũ mặc áo bào xanh sải bước tiến vào trong đại trướng.

- Ngụy Chinh, bái kiến Ngụy vương.

- Nhanh ngồi đi, Huyền Thành phải khổ cực rồi.

Lý Mật tươi cười, mời Ngụy Chinh ngồi xuống.

- Thế nào, phía sau cũng quản lý thỏa đáng chứ?

Ngụy Chinh khom người nói:

- Kho phủ Trịnh Dương thành đều đã được thanh lý hoàn tất, tất cả tài vật đều đã được vận chuyển xuống Cửu Sơn trữ hàng, mặt khác thần lại chiêu mộ được một vạn sáu ngàn binh lính trẻ trung cường tráng từ hai huyện bổ sung vào binh linh của Đại vương, hiện giờ những binh mã này đều đã tụ tập trong Cửu Sơn trại.

Thần nghe nói Đại vương chiến sự bất lợi, Bát Phong doanh tổn thất thảm trọng cho nên ở Cửu Sơn trại, xin mời Tần tướng quân đi đầu bổ sung binh lực, sau đó phó thác cho hắn rèn luyện binh mã, không đến mười ngày, binh mã ở Cửu Sơn trại sẽ được đưa đến Hắc Thạch quan, chỉ là không biết tình huống bên này của Đại vương như thế nào?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.