Đan Hùng Tín ra lệnh khiến cho đám quân tốt như trút được gánh nặng.
Có người mệt mỏi ngồi xuống không muốn nhúc nhích.
Thời gian từ từ trôi qua, giờ mẹo đã tới.
Bầu trời đã bắt đầu sáng, tuy nhiên ánh sáng rất mơ hồ.
Có quân tốt tình cờ ngẩng đầu lên nhìn về phía xa xa, lập tức há to miệng cứng cả người lại.
- Nhị ca chuyện gì?
Quân tốt kia chỉ ngón tay về phía trước há hốc miệng nói không ra lời.
Theo phương hướng ngón tay hắn chỉ thì chỉ thấy sương mù bao phủ, che chắn nắng sớm, ở cách đó có một mảng đông nghịt nhìn thì như bất động nhưng thực tế đang càng ngày càng tới gần.
- Vật kia là gì vậy?
Ánh mắt của hắn không tốt nên liền cất tiếng hỏi thăm.
Ở trong sương mù đột nhiên nổi lên một khí tức lạnh lẽo.
- Địch tập kích, là địch tập kích.
Hàn mang này đói với quân Ngõa Cương cũng không xa lạ, đó chính là lãnh mang do binh khí toát ra, đây không phải là vật chết mà là địch nhân.
Trong chốc lát quân Ngõa Cương trở nên rối loạn mọt mảng.
Cùng lúc đó mảng đông nghịt kia càng lúc càng tới gần hơn.
Khoảng cách gần năm mươi sáu mươi mét đã nhìn thấy rõ ràng.
Đối phương mặc quần áo thuần một sắc màu đen, bàn chân đeo giày rơm, nói là giày rơm nhưng thực tế là giày vải buộc cỏ khô vào khiến cho bọn họ đi không thể phát ra tiếng động.
Trên khuôn mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2965711/quyen-8-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.