Chương trước
Chương sau
Nếu nói lúc Mạch Tử Trọng ở Cửu sơn vẫn còn có một chút ý niệm đọ sức với Lý Ngôn Khánh.

Nhưng giờ khắc này, hắn không còn chút ý nghĩ này nữa, ánh mắt của bệ hạ đúng là không kém, Lý Ngôn Khánh này mới là người thích hợp nhất để thủ hộ Huỳnh Dương.

Hắc Thạch quan quân phủ kỳ thực là một tòa quân doanh rất lớn, trong đại quân trướng, trung quân đại trướng nằm ở trên một trạm cao, có thể nhìn thấy đại đạo rộng lớn nối liền với cửa thành của Hắc Thạch quan, bình thường lúc này xe ngựa trên đó ngày đêm không dứt, mà con đường này tên là Lý gia môn đại đạo.

Sở dĩ gọi là Lý gia môn là vì hai năm trước sau loạn của Dương Huyền Cảm, Huỳnh Dương mùa đông lương thực không thu được.

Lý Ngôn Khánh liên hợp với các hào phú mở quán cứu tế, cũng đi xây dựng cho con đường này rộng hơn, nói Lý Ngôn Khánh một tay trùng tu con đường này cũng không quá đáng, người dân Củng huyện sau đó bắt đầu cảm kích Lý Ngôn Khánh, đặt con đường này là Lý gia môn đại đạo.

Nhưng hiện tại Lý gia môn đại đạo vô cùng quạnh quẽ.

Đám người Lý Ngôn Khánh trở lại quân phủ đã nhìn thấy ở trên bậc thang đã có hai người quỳ xuống.

Lương Lão Thực mình trần bị trói quỳ gối trước phủ, ra tư thế chịu đòn đằng sau hắn còn có một nam nhân khác nước mắt lưng tròng thỉnh thoảng lại khuyên Lương Lão Thực.

- Lão Thực, ngươi chơi trò gì vậy?

Lý Ngôn Khánh nhảy xuống ngựa, tiến lên một bước đỡ Lão Thực lên.

Lương Lão Thực xưa nay trung thực làm việc rất tận tâm tận lực.

- Công tử, hắn có chuyện đáng thương nên muốn cầu xin công tử đó.

Hùng Khoát Hải đi từ bên trong ra, dùng tay chỉ người quỳ gối bên cạnh Lương Lão Thực.

- Hắn tên là Trịnh Đại Bưu, là gian tế trà trộn vào đội ngũ của Mạch tướng quân.

Lão Thực nhận ra hắn, từ dưới đao của A Lăng cứu hắn ra, hắn sợ công tử trách cứ cho nên học theo khổ nhục kế trong tam quốc, giả bộ đáng thương.

Lương Lão Thực lập tức nóng nảy:

- Đại Hắc Tử, ngươi không nói thì sẽ chết hay sao?

- Hừ không chết nhưng bị ngươi làm cho tức chết, ta đã nói với ngươi rồi công tử ta là người chí lớn không đi so đo mấy chuyện nhỏ nhặt vậy mà ngươi không tin, làm ra chuyện này ta vừa nhìn đã thấy buồn nôn, công tử hắn nghe nói công tử trở về liền cởi áo ra quỳ ở đây.

Lương Lão Thực hung dữ nhìn Hùng Khoát Hải, ánh mắt hận không thể phun ra lửa.

Lý Ngôn Khánh nhịn cười không được.

Tuy nhiên hắn chưa mở miệng thì Trịnh Đại Bưu đã nói:

- Ta vừa rồi không thua Hám Lăng.

- Sao?

Lý Ngôn Khánh kinh ngạc nhìn Trịnh Đại Bưu, sau đó lại nhìn Hám Lăng ở sau Hùng Khoát Hải.

Hám Lăng khẽ gật đầu, ý bảo Trịnh Đại Bưu nói không sai.

- Trịnh Đại Bưu?

La Sĩ Tín đứng ra kinh ngạc nhìn trang hán kia:

- Ngươi không phải là tứ mãnh thú dưới trướng Tả Hiếu Hữu, Phong Hổ Trịnh Đại Bưu sao?

Trịnh Đại Bưu biến sắc nhìn qua:

- Ngươi là La Sĩ Tín?

Lý Ngôn Khánh quay đầu hỏi:

- Ngươi nhận ra hắn?

La Sĩ Tín nói:

- Đã từng giao thủ, hắn võ nghệ không kém, chính là một trong bốn mãnh thú dưới trướng của Tả Hiếu Hữu, so với Giải Tượng Vương Lương Lý Văn hắn xếp hàng chót nhưng luận về võ nghệ thì lại là đệ nhất mãnh tướng, Tả Hiếu Hữu sau khi đầu hàng hắn còn tưởng Tả Hiếu Hữu bị giết, muốn báo thù, kết quả được Tả Hiếu Hữu sắp đặt kế sách cuối cùng Tần Quỳnh dẫn người đánh bại, không ngờ hiện tại hắn lại thê thảm như vậy.

Trịnh Đại Bưu hiện ra một vẻ thương cảm cúi đầu xuống.

Cũng khó trách hắn muốn báo thù cho cố chủ lại bị cố chủ sắp đặt mưu kế hãm hại.

Đích thật là một chuyện khiến cho người ta phải đau khổ.

Hắn mở miệng nói:

- Lúc trước ta bị Tần lão nhị đánh tan, bên cạnh chỉ còn lại mười mấy người Giải Tượng bọn họ đều đi rồi, tất cả mọi người đều chán nản, ta trốn tới Đàm quận, làm thủ hạ của Trương Thiên.

- Trương Thiên?

- Chính là tên gia hỏa bị các ngươi bắn chết.

Nhìn ra Trịnh Đại Bưu đối với Trương Thiên cũng không có cảm tình gì.

Lý Ngôn Khánh nhẹ nhàng gật đầu:

- Ngươi có thể cùng với A Lăng giao thủ mà không bại coi như có bản lĩnh.

Về chuyện trước kia ta không truy tra, Trịnh Đại Bưu ta chỉ hỏi ngươi một câu ngươi có đồng ý hiệu lực dưới trướng của ta không?

Trịnh Đại Bưu nghe được đột nhiên ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Lý Ngôn Khánh.

Ngôn Khánh nói:

- Ai cũng có những lúc sai lầm, ngươi tâm địa cũng không kém, chỉ cần làm việc cho ta thật tốt ta cam đoan tương lai ngươi sẽ có công danh, tuy nhiên làm việc với ta có nhiều quy củ nếu như ngươi phạm vào quy củ thì cũng đừng trách ta lòng dạ độc ác, được rồi ngươi nghĩ thông suốt rồi tới gặp ta, hiện tại mặc quần áo tử tế ăn uống no bụng rồi nghỉ ngơi.

- Nói như thế Đại Bưu huynh đệ có thể làm việc cùng một chỗ với thuộc hạ?

Lương Lão Thực mừng rỡ.

Dưới trướng của Lý Ngôn Khánh người nào cũng có, trong đó có người thân cận nhưng là Hùng Khoát Hải hay Hám Lăng, Lương Lão Thực thì lại nửa đường quy thuận nên vẫn có cảm giác xa cách, hiện tại có Trịnh Đại Bưu gia nhập Lương Lão Thực lại cảm thấy thân cận.

Ngôn Khánh hừ lạnh một tiếng:

- Lão Thực, ta ghét nhất là người nào tự cho mình thông minh, ngươi tiến cử nhân tài giúp ta ta mừng còn không được, ngươi còn làm ra khổ nhục kế này? Được ngươi muốn quỳ thì hãy quỳ cho đến khi mặt trời ló dạng, chúng ta đi vào trong uống rượu.

Lý Ngôn Khánh nói xong không để ý tới Lương Lão Thực nữa.

Người này đúng là trung tâm nhưng đôi khi thích tự cho là mình thông minh.

Ngôn Khánh cũng muốn mượn cơ hội này giáo huấn hắn, Lương Lão Thực đã tên là lão thực thì phải thật thà chân chính mới được.

Lương Lão Thực nghe xong lập tức đỏ mặt.

Tuy nhiên trong lòng hắn vẫn cao hứng, hôm nay hắn đã nhiều hơn một đồng bọn, công tử tuy trách phạt nhưng không trách tội hắn.

Đỗ Như Hối bọn họ nguyên một đám đi qua Lương Lão Thực.

Hám Lăng đột nhiên tới gần Lương Lão Thực mà khẽ nói bên tai:

- Bảo ngươi cứ thành thật ngươi không nghe, vừa rồi Lý Thuần Phong nói cho ta biết, hôm nay trời sẽ mưa dầm, ngươi đừng mong có thể nhìn thấy mặt trời sớm, hắc hắc ta đã nói rồi, công tử không thích người tự cho là thông minh, nhưng ngươi lại không nghe.

- Mưa dầm?

Lương Lão Thực trong lòng liền cảm thấy không vui rồi.

Không phải ta chỉ tự cho mình là thông minh một chút thôi, ông trời không cần đùa nghịch ta như vậy chứ.

Hắn lúc này đúng là khóc không ra nước mắt.

Lý Thuần Phong được Viên Thiên Cương dạy dỗ bổn sự hiện tại không hề kém, dự đoán thiên văn tuyệt đối là chuẩn xác.

Cũng may Lý Ngôn Khánh không có ý định trách phạt Lương Lão Thực chỉ muốn giáo huấn hắn một chút mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.